Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-7-2018] Khi Chính Pháp kết thúc, bao nhiêu sinh mệnh còn được lưu lại? Con người thế gian ở trong mê không biết mình đã phạm tội nghiệp. Khi có thể, chúng ta nên tha thứ cho người khác vì những sai lầm mà họ đã phạm phải.

Kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã nảy sinh tâm thù hận đối với Giang Trạch Dân, cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), với bè phái của ông ta và tà Đảng; đặc biệt là đối với những cảnh sát mà tôi cảm thấy đang bị tà ác khống chế. Tôi chưa bao giờ nảy sinh chút từ bi nào đối với họ. Những năm đầu tu luyện, tôi thậm chí còn có mong muốn báo thù.

Tôi từng giảng chân tướng cho một cảnh sát đến nhà sách nhiễu tôi. Sau đó, khi tôi gặp anh trên đường, anh đã chào tôi bằng thái độ thân thiện, nhưng tôi lại phớt lờ anh. Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy mình đã hành xử quá kém trong tình huống này.

Năm 2016, tôi bị bức hại nghiêm trọng. Tôi hận những người đã tố cáo tôi, nhân viên Phòng 610 và cảnh sát. Mặc dù oán hận không còn mạnh mẽ như trước, nhưng trong tâm tôi vẫn còn những dấu vết của nó.

Sau khổ nạn, nhờ trợ giúp của các đồng tu, tôi đã tổng kết những kinh nghiệm và loại bỏ nhiều tư tưởng xấu cũng như chấp trước người thường trong tâm. Tôi cũng cố gắng học Pháp nhiều hơn. Những nỗ lực này đã giúp tôi thấy cách nghĩ và những quan niệm của mình, và tôi dần chuyển biến trở nên tốt hơn chính hơn. Một trong những thay đổi mà tôi nhận thấy đó là tôi đã từ bi hơn.

Nhận thức của tôi là chúng ta cần kiên trì và loại bỏ hoàn toàn tà ác bằng chính niệm của mình. ĐCSTQ tà ác không xứng làm dao động tâm của chúng ta. Pháp lý “tướng do tâm sinh” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên [2009]) nhắc tôi rằng chúng ta là người tu luyện và sứ mệnh của chúng ta là trợ Sư Chính Pháp. Chúng ta cần loại bỏ hoàn toàn những nhân tố tà ác bằng chính niệm của mình.

Mặt khác, đối với người thường, họ đang trong khổ, và tôi cần cảm thương họ, vì thậm chí việc họ có được lưu lại sau Chính Pháp hay không còn không chắc chắn. Có lẽ trong hành trình sinh mệnh của mình, họ đã từng có những khoảnh khắc huy hoàng bi tráng và cho đến lúc này, đây là những sinh mệnh mà Sư phụ trân quý. Vì vậy, mặc dù đôi khi tôi có ý kiến về những gì họ nói hoặc làm, khi tôi suy nghĩ về tình huống của họ, tôi không còn lo lắng về được mất của bản thân nữa. Tôi bỏ qua và xem nhẹ mọi việc. Tôi không còn hận cảnh sát và những người tố cáo tôi nữa. Tôi chỉ hướng nội và cảm thấy thương xót họ.

Bất kể những người này đến từ đâu, có lẽ những gì sẽ xảy đến với họ vào thời khắc cuối cùng sẽ rất thống khổ vì họ đã hoàn toàn bị tà ác khống chế và phạm tội ác chống lại Đại Pháp. Họ có ngày càng ít cơ hội để được cứu. Khi họ bị thanh trừ cùng với những sinh mệnh tà ác, họ sẽ phải đối mặt với kết cục bi thảm và đáng sợ nhất trong vũ trụ.

Khi đi đến nhận thức này, tôi đã thay đổi thái độ của mình và cách làm các việc. Tôi giảng chân tướng bất cứ khi nào cảnh sát hoặc cấp trên của họ đến tìm tôi. Cách đây vài năm, tôi thậm chí còn không thể hình dung đến điều này. Tôi thấy rằng khi tạo ra sự khác biệt giữa người và Thần này, tôi trở nên từ bi hơn. Từ bi bắt nguồn từ Đại Pháp và có uy lưc cực kỳ to lớn.

Năm 2016, tôi bị bức hại nghiêm trọng. Sau đó, tôi được chuyển đến đơn vị mà tôi đang làm việc. Người chịu trách nhiệm an ninh theo dõi tôi và báo cáo về tôi cho ông chủ vào lúc 4 giờ chiều hàng ngày.

Năm ngoái, tôi đã làm việc với anh ấy trong cùng một dự án. Tôi cảm thấy anh chỉ là một người bình thường cần được cứu. Tôi đã phát chính niệm, sau đó bắt đầu giảng chân tướng cho anh. Khi tôi tiếp tục giảng chân tướng sâu hơn, anh bắt đầu lo lắng và bỏ đi. Sau đó, anh báo cáo tôi với ông chủ. Kết quả là, ông chủ đến tìm tôi và tôi cũng đã giảng chân tướng cho ông. Ngày hôm sau, giám đốc đưa cảnh sát đến đơn vị làm việc. Tôi tận dụng cơ hội để giảng chân tướng và họ không có ý kiến gì. Họ bảo tôi không nên ra ngoài giảng chân tướng. Sau đó, cảnh sát đưa cho tôi một mẫu đơn có các câu hỏi và câu trả lời. Tôi đã không đọc và cũng không ký gì cả – và họ cũng không ép tôi làm như vậy. Sau đó, họ ra về.

Tôi biết một thực tế là hầu hết những người trong ‘trại tà ác’ biết là họ đang làm việc xấu. Vì vậy, hầu hết thời gian, họ chỉ xuất hiện làm công việc của mình cho có lệ. Nhưng rốt cuộc thì những gì họ làm đều là việc xấu. Cuộc bức hại vẫn chưa kết thúc. Chúng ta không thể xem nhẹ mọi chuyện. Chúng ta cần tăng cường phát chính niệm và không để sơ hở cho cựu thế lực lợi dụng.

Đó là cách tình huống này chấm dứt. Tôi không ghét người đồng nghiệp đó. Ngược lại, tôi hối tiếc vì đã không cứu anh ấy và tôi nghĩ đây là do can nhiễu. Tôi tiếp tục hướng nội, phát chính niệm để loại bỏ những nhân tố tà ác khống chế anh và những người khác trong đơn vị làm việc.

Không lâu sau, tôi giảng chân tướng cho một đồng nghiệp và giúp anh thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Anh đã báo cáo cuộc gặp gỡ này với ông chủ của anh, sau đó ông đã kiểm tra xem tôi còn nói chuyện với ai khác không. Tôi cảm thấy đây chỉ là một khảo nghiệm để xem tôi có tiếp tục làm hay không. Mặc dù trong vài ngày sau đó, tôi không được bình tĩnh, nhưng tôi đã không ghét người đồng nghiệp đã báo cáo tôi. Tôi nghĩ: “Người thường không thể hiểu đệ tử Đại Pháp. Mình tức giận anh ấy vì điều gì đây? Mình nên tha thứ cho anh ấy.” Những gì tôi có thể làm lúc đó là phát chính niệm. Tôi cũng lo lắng rằng mặc dù anh đã thoái Đảng rồi, nhưng nếu anh hối hận vì hành động của mình, điều đó có nghĩa là anh ấy đã không được cứu!

Tôi cũng biết rằng trong lúc ông chủ của người đó đang điều tra tôi, nhiều người đã lan truyền một số ý kiến tiêu cực như: “Có người khuyên chúng ta thoái Đảng. Nếu chúng ta thoái, và nếu người đó gặp rắc rối, thì chúng ta cũng sẽ gặp rắc rối!” Tôi đã kiểm tra lại tất cả những người mà tôi đã giúp thoái ĐCSTQ. Tôi cũng nói chuyện lại với họ để đảm bảo rằng họ hoàn toàn hiểu và không cảm thấy hối hận. Dù sao, đó là cách sự cố kết thúc. Xuyên suốt toàn bộ quá trình, tôi đã không ôm giữ oán hận với bất kỳ ai. Thật vậy, người thường đang ở trong mê. Thật khó để cứu họ!

Tôi hướng nội và cảm thấy rằng mặc dù tôi đang liên tục học Pháp, nhưng vì lý do nào đó, tôi dường như không nhìn ra được một số Pháp lý. Đôi khi tôi hiểu Pháp lý nào đó khi đọc Pháp, nhưng sau đó tôi không thể nhớ chính xác được chúng là gì. Đó là vì tôi đã không suy xét toàn diện và không ngộ được nội hàm của việc nào đó từ góc độ của Pháp.

Tôi đã nói trước đó rằng tôi không muốn lo nghĩ về chuyện được mất của bản thân nữa, vì tôi cảm thương cho con người thế gian. Nguyên lý dường như rất đơn giản, nhưng nếu tôi không hiểu điều đó từ Pháp, có lẽ tâm tính của tôi đã không thể đạt đến cảnh giới kia, tu luyện cũng không thể đạt đến trạng thái kia. Chính việc học Pháp nhập tâm đã cho phép tôi hiểu Pháp lý này, và thực sự buông bỏ cũng như xem nhẹ mọi chuyện.

Trên đây là những thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện; nếu có bất kỳ điều gì không đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/23/371437.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/12/171488.html

Đăng ngày 22-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share