Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-12-2017] Cuộc sống của tôi cơ cực vì chồng tôi thường xuyên đam mê chơi mạt chược và nghiện rượu. Anh để mặc tôi chăm sóc hai con nhỏ cùng mẹ chồng lớn tuổi, công việc đồng áng và công việc của tôi. Tuy nhiên, sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, quan điểm sống của tôi đã thay đổi, và gia đình tôi trở nên hòa thuận.
Tháng Mười Một năm 2016, chồng tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư và qua đời sau vài tháng. Sau đó đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng mệt nhọc và phải nằm li bì trên giường suốt hai ngày.
Khảo nghiệm tới
Tôi bị sốt và không thể ra khỏi giường. Tôi được yêu cầu nhập viện, nhưng tôi từ chối. Sau đó các con tôi mời một thầy bói tới xem cho tôi, và người này nói rằng chồng tôi đang chờ tôi.
Gia đình lo lắng cho tôi, nên con trai tôi bảo tôi đến ở với cháu. Khi tôi tới nhà cháu, tôi lắng nghe các bài giảng của Sư phụ, nhưng tâm trí thì lơ đãng và tôi không thể tiếp thụ được những gì vừa nghe thấy.
Tối hôm đó, trong khi nằm trên giường, tôi cảm thấy đau nhói và tôi gần như ngưng thở. Lập tức toàn thân và vùng bụng của tôi sưng phồng lên – hệt như triệu chứng mà chồng tôi trải qua trước khi mất. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ.
Vợ chồng con trai tôi nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của tôi. Nhìn thấy tôi, chúng muốn đưa tôi đến bệnh viện. Tôi ra hiệu với chúng rằng tôi không muốn đi.
Tôi bình tĩnh lại, và biết rằng mình sẽ ổn. Tôi vẫn cầu xin Sư phụ gia trì. Không lâu sau tôi đã có thể thở lại được dễ dàng, và cơn đau đã hết. Tôi nhẩm bài thơ Vô tồn trong Hồng Ngâm:
Sinh vô sở cầu,
Tử bất tích lưu.
Đãng tận vọng niệm,
Phật bất nan tu.
Dịch nghĩa:
Khi sống không có chỗ cầu,
Khi chết không hối tiếc lưu luyến;
Trừ sạch hết vọng niệm,
Tu Phật không khó.
Hướng nội, tôi nhận ra rằng tôi đã thiếu chính niệm. Tôi không học Pháp, không luyện công cũng không ra ngoài giảng chân tướng hơn hai tháng qua trong thời gian chăm sóc chồng.
Thay vì tập trung bắt kịp những việc này, sau khi chồng tôi mất, niệm đầu của tôi lại là tôi quá mệt mỏi rồi và cần được nghỉ ngơi. Tôi cũng lo lắng rằng ông ấy sẽ theo tôi sau khi chết.
Hai ngày trước Tết Nguyên Đán, một học viên mang tài liệu giảng chân tướng tới nhà tôi. Tôi đã giữ những tài liệu ấy ở nhà thay vì đưa cho những học viên khác, việc này đã làm trì hoãn hiệu quả cứu người.
Buổi sáng sau khi xuất hiện triệu chứng bệnh, tôi nhờ con dâu đưa tài liệu lại cho một học viên. Sau khi con trai và con dâu đi khỏi, tôi lắng nghe bài giảng của Sư phụ và nhẩm Hồng Ngâm. Khi cơn đau trở nên không thể chịu đựng được nữa, tôi xin Sư phụ trợ giúp, và tiếp tục hướng nội.
Sự hỗ trợ của các đồng tu
Năm học viên đã đến thăm tôi và hỏi tôi làm thế nào mà trở nên như thế này chỉ trong vài ngày.
“Vì thiếu chính niệm,” tôi nói. “Đây là khảo nghiệm sinh tử của tôi. Tôi sẽ tín Sư tín Pháp để đột phá khổ nạn và vượt qua khảo nghiệm này.”
Họ bảo tôi đứng dậy và cùng nhau phát chính niệm phủ nhận tất cả những an bài của cựu thế lực. Họ giúp tôi hướng nội và chia sẻ thể ngộ về những Pháp lý. Tôi cảm thấy dễ chịu, và họ đề nghị rằng tôi nên về nhà để họ có thể đến thăm tôi dễ dàng hơn.
Ngày đầu sau khi về đến nhà, có hơn mười học viên đến thăm tôi. Họ khích lệ tôi phát chính niệm và thay nhau học Pháp nhóm với tôi.
Ngày thứ hai, những học viên ở xa đến thăm tôi. Họ bảo tôi phát chính niệm thanh lý những nhân tố của cựu thế lực không cho tôi ăn uống. Họ khích lệ tôi ăn để lấy lại sức. Trong khi đó, bạn bè và người thân thì ra sức khuyên tôi đi bệnh viện. Tôi giải thích với họ rằng tôi sẽ ổn, và họ không nên lo lắng.
Tuy nhiên, họ hàng tôi đã gặp những học viên khác mà tôi không hay biết, và bảo họ không được đến thăm tôi. Khi những học viên không đến nữa, tôi nghĩ rằng họ bận cứu người và do đó không có thời gian thăm tôi.
Sáng hôm sau, một vài học viên lớn tuổi mang đến cho tôi một ít bánh bao tự làm. Họ đến rất sớm để đảm bảo rằng sẽ ra về vào trước bữa ăn sáng. Tôi ăn một cách khó khăn, nhưng họ vẫn khích lệ tôi ăn. Tôi rất cảm động. Họ đã tám mươi tuổi rồi, vậy mà vẫn mang bánh bao đến cho tôi. Tôi cảm nhận được sự tử tế và tâm từ bi của những đồng tu của tôi.
Tối hôm đó, tôi sốt, đau không chịu nổi và khó thở. Con trai tôi gọi những thành viên trong gia đình tới và đưa tôi vào viện mà không hỏi ý kiến tôi. Bác sỹ kiểm tra tim của tôi và nói rằng tôi sẽ chết nếu đến muộn hơn mười phút. Tôi không tin điều này, vì đây không phải là bệnh.
Tối hôm đó, tôi dùng tai nghe để nghe bài giảng của Sư phụ và nhẩm Luận Ngữ và Hồng Ngâm. Khi mọi người đi ngủ, tôi ngồi song bàn, chắp tay kết ấn và tiếp tục học thuộc Pháp cho tới khi mệt mỏi và thiếp đi. Sau đó tôi được chuyển đến bệnh viên đa khoa quận. Thân thể tôi vẫn còn phù và đau đớn như thể có ai đó đang cắt vào từng thớ thịt. Khi tôi nhắm mắt lại, tôi thấy ai đó đang đuổi theo tôi, muốn giết tôi. Trong những giấc mơ này, tôi đã chạy cho đến lúc quá mệt không thể chạy được nữa. Tôi gọi Sư phụ, và kẻ sát nhân biến mất.
Trong một giấc mơ, có hai người với một cái khăn trắng muốn treo cổ tôi. Chúng bảo tôi quỳ xuống. Tôi nói: “Ta không sợ chết. Ta đã đắc được Đại Pháp. Ta có Sư phụ chăm sóc.” Tôi nhắm mắt lại. Khi tôi mở mắt ra trong giấc mơ, không có gì ở đó hết.
Tôi đã gọi Sư phụ khi tôi sợ hãi hoặc khi tôi cảm thấy rằng tôi không thể vượt qua khổ nạn. Thông qua thiên mục, tôi thấy rằng Sư phụ đang ở bên cạnh tôi.
Tôi đã ở trong bệnh viên bảy ngày, và các học viên đã đến thăm tôi trong suốt thời gian đó. Họ mang Hồng Ngâm đến cho tôi, hỗ trợ chính niệm cho tôi, và giúp tôi hướng nội. Họ cũng nhắc tôi thanh lý những tà tinh ở không gian khác và phủ nhận can nhiễu bằng chính niệm.
Tôi nhận ra rằng tôi dính mắc vào tình quá nặng với những người chung quanh tôi, đặc biệt là với bốn người em trai và gái. Họ trông cậy vào tôi sau khi bố mẹ tôi qua đời. Với nhiều nỗ lực, dần dần tôi đã loại bỏ chấp trước vào tình với anh chị em của mình. Sau đó tôi nghĩ về cảm xúc với chồng tôi. Đột nhiên, tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng:
“nóng giận là ‘tình’, ưng ý là ‘tình’, yêu là ‘tình’, hận cũng là ‘tình’…” (Chuyển Pháp Luân)
Thần tích
Tôi đã sống với chồng tôi 25 năm. Tôi đã oán hận ông ấy. Oán hận chẳng phải cũng là tình sao? Oán hận mà tôi che giấu đã ẩn nấp sâu trong tâm trí tôi, nhưng thỉnh thoảng cũng thể hiện ra ngoài khi tôi than phiền với người khác về ông ấy. Tôi nhận ra rằng tôi cần phải thanh lý tâm oán hận này.
Trong khi nghĩ về điều này, tôi ngủ thiếp đi, và thấy một cánh tay to lớn giữ một chiếc cốc trên ngực tôi, bảo tôi hãy uống đi. Tôi nghĩ rằng nếu Sư phụ muốn cho tôi uống thì tôi sẽ uống, nếu không thì tôi sẽ không uống. Ngay lập tức, chiếc cốc di chuyển về phía môi của tôi và tôi đã uống. Sau đó tôi tỉnh dậy.
Môt lúc sau, tôi cần đi tiểu. Em gái tôi ở đó với tôi nhưng cô ấy đang ngủ. Tôi không muốn đánh thức cô ấy, mà cố gắng tự mình ngồi dậy và đi vào nhà vệ sinh. Tôi cảm thấy rất dễ chịu. Hơi thở của tôi trở nên nhẹ nhàng, vùng ngực và toàn thân thoải mái. Tôi cảm thấy thật kỳ diệu.
Sau khi đi vệ sinh ba lần, tôi đã hoàn toàn hồi phục. Bụng, chân, bàn chân và cánh tay đã hết phù. Thật là thần kỳ. Ngay khi tôi nhận ra chấp trước oán hận, Sư phụ lập tức đã gỡ bỏ khổ nạn cho tôi.
Bác sỹ khám cho tôi và vô cùng ngạc nhiên khi thấy rằng tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh.
Họ hàng, bạn bè và hàng xóm tất cả đều chứng kiến việc này và thừa nhận rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và có thể cứu người.
Một số người muốn học Đại Pháp, một số người muốn đọc Chuyển Pháp Luân, và một số người trước đó đã từ chối thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó đã đồng ý thoái. Gia đình tôi giờ đây rất hỗ trợ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi.
Con xin tạ ơn Sư phụ đã cứu độ con. Và tôi thành thật trân quý tất cả những học viên đã giúp tôi vượt qua khổ nạn này.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/19/86-358060.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/12/171489.html
Đăng ngày 22-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.