Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đức
[MINH HUỆ 9-8-2018] Tôi được gọi là “cô bé sandwich” (cô bé kẹp ở giữa) vì có một chị gái và một em trai. Vì thế từ khi còn nhỏ tôi đã luôn cảm thấy mình phải chịu thiệt thòi. Đặc biệt, tôi tật đố với em trai của mình. Cách cư xử của bà tôi lại càng khiến tâm tật đố đó tăng trưởng. Bà thiên vị các cháu trai, còn cháu gái thường không được bà quan tâm nhiều.
Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi đã không nhận ra rằng mình có tâm tật đố, và nghĩ rằng trưởng thành rồi mình không còn tật đố nữa. Vì vậy, chấp trước này đã trở thành một loại tính cách của tôi và tôi không ý thức được rằng mình có chủng tâm này.
Có một mục trong cuốn Chuyển Pháp Luân đề cập đến vấn đề tâm tật đố, tôi đã đọc mục này rất nhiều lần. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng chủng nhân tâm này không liên quan tới mình. Tôi chắn chắn rằng mình không tật đố. Chỉ khi thay từ jealousy (ghen tị) thành từ envy (đố kỵ) khi đọc Chuyển Pháp Luân thì tôi mới phát giác ra có sự liên hệ giữa bản thân và tâm tật đố, và tôi hồi tưởng lại thời thơ ấu của mình. Nhưng, tôi vẫn đinh ninh rằng mình không còn tật đố kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tuy nhiên, cuối cùng tôi cũng phải đối mặt với một khảo nghiệm tâm tính lớn liên quan đến chấp trước này. Văn phòng của tôi chỉ có vài người, gồm cả ông chủ, tôi và một đồng nghiệp. Khi đồng nghiệp mà tôi thân quen chuyển tới một thành phố khác, ông chủ của tôi thuê một nhân viên khác. Tất cả mọi việc tôi làm đột nhiên xảy ra vấn đề và ông chủ đổ tất cả lỗi lầm lên đầu tôi. Đã vậy, bất luận tôi cố gắng giải thích như thế nào và bảo ông rằng tôi không tham gia vào công việc cụ thể đó, ông vẫn cay nghiệt với tôi như cũ. Thay vì lắng nghe, ông lại trách mắng tôi, nhưng khi đồng nghiệp của tôi xuất hiện, ông lại biểu hiện ra vui vẻ. Tôi đã không nhìn nhận tình huống dựa trên Pháp và cảm thấy rằng mình bị đối xử bất công.
Trong quá trình đó, tôi đã không nhận ra rằng tâm tật đố ẩn sâu trong tâm mình đang bộc lộ ra. Khi tu luyện, tất cả các chấp trước dần được phơi bày, để chúng ta có thể loại bỏ chúng. Tuy nhiên, điều này đã không xảy ra với tôi vào lúc đó. Tôi đã bị mắc kẹt trong cảm xúc của mình cho đến lúc đi làm, tim tôi đau nhói và tôi bị đau bụng. Đó là lúc tôi nhận ra rằng mọi thứ không thể cứ diễn ra như thế được. Tôi muốn thoát khỏi tình cảnh này – muốn chạy trốn. Thực ra tôi hiểu rằng một học viên không nên trốn tránh khảo nghiệm tâm tính. Nhưng, tôi đã quá chấp vào cảm xúc của mình, tôi quên rằng mình cần phải hướng nội vào lúc đó và đã không cư xử như một học viên.
Tôi bắt đầu tìm một công việc khác. Cho đến lúc đó, tôi chỉ chấp nhận các hợp đồng làm việc ngắn hạn. Tuy nhiên, ngay sau đó, quản lý tại nơi làm việc của tôi đã mời tôi nhận một công việc dài hạn, mặc dù tôi chỉ muốn rời đi.
Cuối cùng tôi hiểu rằng đó là cơ hội tu luyện đã được an bài cho mình, nhờ vậy tôi có thể nhận ra rằng mình có tâm tật đố và buông bỏ nó. Tôi cũng nhận thấy mình có chấp trước vào danh. Hiện tại, tôi có thể xử lý tình huống, nhưng vẫn chưa vứt bỏ được tâm tật đố của mình. Tuy nhiên, những chấp trước của tôi không còn bị che giấu nữa và tôi đã nhận ra chúng. Đây thực sự là một quá trình tu luyện, tựa như trong mê xuất hiện ánh sáng.
Sư phụ giảng:
“Do vậy sau này khi luyện công, chư vị sẽ gặp các dạng các loại ma nạn. Không có những ma nạn ấy hỏi chư vị tu ra sao? Mọi người ai với ai cũng tốt, không có xung đột về lợi ích, không có can nhiễu nhân tâm, chư vị ngồi nơi kia [hỏi] tâm tính đề lên cao là sao? Như thế không thể được. Con người phải qua thực tế mà thật sự ‘ma luyện’ bản thân mới có thể đề cao lên.” (Chuyển Pháp Luân)
Để buông bỏ tâm nóng giận, người ta cần trải qua một khảo nghiệm khó khăn. Và một tình huống như vậy chỉ diễn ra trong chớp nhoáng.
Một người khác nói xấu sau lưng tôi và nói rất nhiều điều không đúng sự thật. Vì vậy làm cho những người tôi chưa bao giờ gặp không thích và tẩy chay tôi. Điều này đã làm tôi phiền lòng rất nhiều. Tôi phải chịu đựng trong tình cảnh này nên đã nảy sinh tâm oán hận đối với người đó, tâm tôi rất nặng nề. Tôi đã không thể buông bỏ tâm tức giận của mình và điều ngược lại đã xảy ra – tôi trở nên giận dữ hơn. Lại một lần nữa, tôi quên hướng nội. Vì vậy, tôi đã không nhận ra rằng tình huống này đã được an bài cho mình để tôi tìm ra những chấp trước của bản thân và đề cao tâm tính.
Sư phụ giảng:
“Chư vị không những không giống hắn mà tranh mà đấu, mà trong tâm chư vị phải không hận hắn, thật sự không thể hận hắn. Một khi chư vị hận hắn, thì chẳng phải chư vị tức giận là gì? Chư vị chưa thực hiện được ‘Nhẫn’. Chúng tôi giảng Chân Thiện Nhẫn; ‘Thiện’ của chư vị cũng chẳng còn có nữa. Do đó chư vị không thể theo giống như hắn, chư vị thật sự không thể tức giận hắn, ngay cả khi hắn làm chư vị rất mất mặt, không cất đầu lên được. Chư vị không những không tức giận hắn, mà trong tâm chư vị còn nên cảm ơn hắn, thật sự cảm ơn hắn.” (Chuyển Pháp Luân)
Gần đây, khi người này viết cho tôi một e-mail có nhiều điều không đúng sự thật và bị bóp méo, tôi đã không còn bảo vệ bản thân như trước. Khi đọc bức thư, tâm tôi vẫn điềm tĩnh và không khó chịu về những gì cô ấy viết. Tôi đã có thể vứt bỏ được tâm nóng giận của mình, điều đã khiến tôi phiền lòng trong thời gian dài, và làm tâm tôi nặng nề. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng, như thể mình đang trôi trên một đám mây. Không điều gì có thể khiến tôi khó chịu nữa. Đột nhiên tôi cảm thấy từ bi với cô ấy và cảm ơn cô từ tận đáy lòng.
Mặc dù tôi đã đọc các mục “Mất và được”, “Chuyển hóa nghiệp lực” trong Chuyển Pháp Luân khá thường xuyên, nhưng phải mất một thời gian dài tôi mới hiểu được những gì Sư phụ đã giảng, không chỉ trong tư duy, mà còn sâu thẳm trong trong tâm mình.
Các học viên khác thường nói với tôi rằng tôi nên buông bỏ tâm này tâm kia. Không phải là tôi không hiểu điều này. Nhưng, không thể cắt đứt cảm xúc và suy nghĩ của một người như kiểu tắt một cái đài. Các khảo nghiệm khó khăn là cần thiết để một người nhận ra chấp trước của mình và xa hơn là loại bỏ chúng. Tôi không tin rằng mình đã buông bỏ được mọi thứ, nhưng bây giờ, tôi đã biết cách tìm ra những chấp trước. Chỉ cần động tâm, tôi lập tức hướng nội để tìm ra chấp trước mà mình cần vứt bỏ.
Sư phụ giảng:
“Chứng thực Pháp cũng là tu luyện; quá trình tu luyện chính là quá trình không ngừng nhận thức ra những chỗ thiếu sót của bản thân để rồi bỏ chúng đi; chỉ [có điều] rất nhiều các chấp trước tối căn bản [nếu] nhận thức ra được càng sớm càng tốt. Nhận thức ra được, bản thân đó cũng là đề cao. Có thể vứt bỏ chúng, hoặc khắc phục chúng, tiêu tán chúng, cuối cùng hoàn toàn loại bỏ chúng, quá trình đó chính là liên tục đề cao, cũng là chuyển biến căn bản của sinh mệnh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)
Con đường tu luyện của tôi không bằng phẳng, hơn nữa còn là thống khổ. Nhưng tôi cho rằng bất kỳ chuyện gì gặp phải cũng là để giúp tôi đề cao trên con đường tu luyện của mình.
Con xin cảm tạ Sư tôn!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/9/372229.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/12/171486.html
Đăng ngày 21-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.