Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh An Huy, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-07-2018] Tôi sống tại tầng ba của một tòa nhà chung cư (hai tầng phía dưới đang để trống) và cửa sổ hai phòng ngủ của tôi nhìn sang một khách sạn.

Những người chơi đánh bạc quấy rầy cuộc sống của tôi

Bãi đỗ xe của khách sạn nằm bên dưới cửa số, nhưng thông thường chỉ có vài chiếc ô tô đỗ ở đó. Một buổi sáng nọ, vào khoảng 8:30 phút, một nhóm người đi vào bãi đỗ xe. Tôi mở cửa sổ và nhìn thấy nhiều người lớn tuổi từng chơi đánh bạc ở những nơi công cộng sắp sửa chơi đánh bạc tại bãi đỗ xe này.

Họ dựng một số bàn ghế ngay bên dưới cửa sổ phòng tôi và thậm chí còn đặt cả dù che nắng. Tôi bị sốc khi thấy họ quá ồn ào như thế. Họ chơi từ 8 giờ sáng cho đến 6 giờ chiều, thậm chí không về nhà ăn trưa. Họ chỉ ăn thức ăn được mang theo trong hộp và tiếp tục đánh bạc.

Họ vẫn cứ chơi dưới cái nóng như thiêu như đốt. Tôi nghĩ rằng nếu mà họ học Pháp tinh tấn như cách mà họ đang chơi bài, họ sẽ tốt hơn tôi nhiều!

Tôi hy vọng rằng họ sẽ không ở đó lâu, nhưng tôi không biết khi nào thì họ đi. Tôi nghe rõ từng câu, từng từ dơ bẩn mà họ nói. Tôi nên làm gì đây?

Tôi luôn không thích những nơi ồn ào, kể cả trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sự ồn ào và ngôn ngữ thô tục làm tôi không tĩnh lại được. Tình huống này cứ như thể đang trêu người tôi. Nó thực sự làm đảo lộn cuộc sống thường ngày của tôi.

Tôi phát chính niệm và nghĩ tới việc nên làm gì. Tôi có nên gọi cảnh sát không, hay là báo với chủ khách sạn? Đạo đức của những người này đã quá xuống cấp. Làm sao mà những người cao tuổi này có thể đi vào bãi đỗ xe và làm ồn như thế? Sao họ không nghĩ đến người khác trước?

Những người khác trong tòa nhà có lẽ không nhận thấy tiếng ồn và vì thế họ chẳng quan tâm. Chỉ có duy nhất mình tôi là đang phải chịu đựng điều này. Tôi không biết tôi sẽ làm gì nếu nó cứ tiếp tục kéo dài như thế.

Tôi chưa biết quyết định thế nào, nên thắp hương cho Sư phụ. Sau đó tôi chắp tay trước ngực, và nói, “Thưa Sư phụ, những cao niên này chơi bài và quá ồn ở đây. Con có nên gọi cảnh sát hay nói chuyện với chủ khách sạn không?”

Thanh trừ can nhiễu của cựu thế lực

Tôi ngước nhìn ảnh Sư phụ và hiểu rằng tôi cần phải phát chính niệm để thanh lý cựu thế lực đã gây ra can nhiễu này. Tuy nhiên, tôi nên nhẫn chịu, không oán hận cũng không căm ghét những người đó. Tôi nên xem nhẹ nó. Sau đó tôi đã lấy lại sự bình tĩnh.

Tôi thực sự đã buông được tâm đối với vấn đề này. Tôi đi vào phòng đọc sách đối diện với căn hộ của tôi và đóng cửa lại. Không còn nghe tiếng ồn ào của họ, tôi bắt đầu làm những gì tôi cần làm.

Dường như tôi tình cờ nghe thấy một bản nhạc song tấu đàn tranh và sáo Trung Quốc trên kênh NTDTV. Âm thanh thật thanh bình và xa vắng như những thăng trầm của cuộc sống.

Tôi cảm giác như thể chính mình đang bước đi trong một thời đại cổ xưa, và nước mắt lăn dài trên má. Thật không dễ dàng cho những sinh mệnh kia đến trái đất này từ những nơi rất xa xôi. Họ đã mê lạc ở đây, và có lẽ không bao giờ có thể quay về gia viên thực sự của họ. Làm sao mà tôi có thể phàn nàn về họ như thế?

Trong bốn lần phát chính niệm mỗi ngày, tôi kéo dài thời gian thêm một chút để thanh lý cựu thế lực đang thao túng những người can nhiễu đến tôi. Buổi sáng ngày thứ hai, họ đến trong lúc tôi đang luyện công.

Tôi lắng nghe nhạc luyện công, và không để ý đến âm thanh ồn ào ngoài kia nữa. Tôi đóng cửa sổ lại vào mở máy điều hòa. Tôi không còn nghe bất kỳ âm thanh nào bên ngoài. Sau khi luyện công xong, tôi đi ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp.

Việc xấu hóa tốt

Tôi cảm thấy buồn ngủ sau khi luyện tĩnh công vào sáng hôm sau và muốn đi ngủ lại. Tôi lười biếng và thường sẽ đi ngủ lại khi tôi cảm thấy buồn ngủ vào buổi sáng. Sau khi nghỉ hưu, thỉnh thoảng tôi đã buông lơi, nhưng tôi thấy lo lắng về điều này và mong muốn thay đổi.

Lần này khi tôi cảm thấy buồn ngủ, tôi nhanh chóng rời khỏi giường vì tôi viết rằng tôi nên hoàn thành việc luyện công trước khi những người chơi bài ấy đến. Tôi nghĩ rằng từ giờ trở đi tôi không nên đi ngủ lại vào buổi sáng nữa, và tôi phải hoàn thành việc luyện năm bài công pháp một lượt.

Nếu tôi có thể loại bỏ thói quen lười biếng này vì những người chơi đánh bạc kia, nó chẳng phải là điều tốt sao? Việc xấu đã hóa thành việc tốt. Tôi nên cảm tạ những người đó!

Sư phụ giảng:

“…các đệ tử Đại Pháp đã là một người tu luyện, nhìn vấn đề nên là phản đảo [so với] người thường.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp)

Những người chơi đánh bạc này đã cho tôi một cơ hội đề cao tâm tính, tôi nên thực sự cảm ơn họ. Tôi bắt đầu cảm thấy vui mừng vì điều đó.

Sau khi luyện công xong, bên ngoài đã yên tĩnh, Tôi mở cửa sổ và nhìn xuống. Tất cả dù che nắng đã được dọn đi, cả bàn ghế và mọi người cũng vậy. Chỉ có một chiếc xe tải nhỏ trong bãi đỗ. Mọi thứ trở nên yên tĩnh và không có ai ở đó. Tôi không thể tin được.

Tôi đã suy xét những vấn đề của mình trên cơ điểm vị tư và chỉ trích người thường, bảo vệ lợi ích cá nhân. Sau đó, tôi mới coi mình là người tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Như mọi người đã biết, [khi đã] đạt đến tầng La Hán, [thì] gặp sự việc gì cũng không để trong tâm, hết thảy những sự việc nơi người thường đều hoàn toàn không để tâm, đều là vui vẻ thoải mái; chịu thiệt thòi lớn đến mấy, vẫn cứ vui vẻ thoải mái. [Nếu] thật sự có thể làm được vậy, thì chư vị đã đạt đến quả vị sơ cấp của La Hán.” (Chuyển Pháp Luân)

Học viên Đại Pháp nên có tâm đại Nhẫn.

Sau đó, những ý niệm của tôi đã được chính lại theo Pháp, và tôi thực sự nên cảm ơn những người đó đã cho tôi cơ hội đề cao.

Khi nhân tâm của tôi thay đổi một cách căn bản và tâm tính của tôi đề cao, Sư phụ có thể giúp mọi thứ trở nên tốt hơn.

Con xin tạ ơn Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/21/99-371250.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/10/171461.html

Đăng ngày 20-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share