Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 6-8-2018] Bà Tưởng Vĩnh Phương, 70 tuổi đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật của cô con gái lớn dự kiến tiến hành vào ngày 15 tháng 6 năm 2018. Khi bà dừng lại ở bên ngoài căn hộ của con gái, thì một nhóm nhân viên mặc cả thường phục và sắc phục đã cố giật lấy chiếc túi xách của bà mà không hề đưa ra lệnh khám xét. Bà đã bị ngất khi cố giằng co với họ.

Khi tỉnh lại, phát hiện thấy chiếc ví của mình đã bị lục lọi và một tấm thẻ có ghi số điện thoại đã biến mất, bà đã bật khóc lớn. Tấm thẻ có ghi số điện thoại đó là do con gái bà đưa cho bà, mục đích là để cho bà biết là phải liên lạc với ai trong trường hợp cô không qua khỏi trong cuộc phẫu thuật đầy rủi ro sắp tới.

Bà Tưởng đã trở thành mục tiêu của chính quyền bởi bà từ chối từ bỏ Pháp Luân Công, một môn tu luyện hiện vẫn đang bị chính quyền Cộng sản Trung Quốc bức hại. Bà đã liên tục bị cảnh sát sách nhiễu kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu từ 19 năm về trước. Một người con gái khác của bà đã phải chuyển đến một thành phố khác sinh sống và tránh liên lạc với bà vì sợ bị liên lụy.

Người con gái lớn của bà Tưởng đã phải hoãn cuộc phẫu thuật lại năm ngày vì chuyện đã xảy ra với mẹ mình. Ba ngày sau khi phẫu thuật, cảnh sát đã tới sách nhiễu cô.

Chụp ảnh mà không được sự đồng ý

Bà Tưởng sống tại một căn hộ ở Cao ốc Minh Đô, khu Nạp Khê, thành phố Lô Châu, tỉnh Tứ Xuyên. Buổi sáng hôm đó, khi từ siêu thị trở về nhà lần thứ hai và khi vừa bước ra khỏi thang máy thì một cảnh sát đã chụp ảnh bà. Khi đó, hai tay bà đang xách đầy đồ gia dụng, một tay thì xách hộp và một tay thì xách thùng dầu ăn lớn. Chiếc túi xách của bà treo trên vai và lưng bà mang một túi lớn đồ nhu yếu phẩm.

Bà đã ngăn anh ta lại và nói: “Không được chụp ảnh người khác mà chưa được phép. Anh đang phạm pháp đó, không được chụp ảnh tôi.”

Viên cảnh sát đã không chịu dừng lại mà thay vào đó, anh ta đã theo sát bà về đến cửa nhà và định bước vào trong nhà, nhưng bà Tưởng đã ngăn anh ta lại. Viên cảnh sát đã kéo bà đến cạnh thang máy. Bà Tưởng cảm thấy toàn thân như tê liệt, chân tay như nhũn ra và ngồi bệt xuống đất.

Nhiều nhân viên đặc vụ xuất hiện để sách nhiễu bà Tưởng

Một nhân viên đặc vụ mặc thường phục đang đợi ở bên trong tòa nhà xuất hiện và cố lục soát người và túi xách của bà Tưởng để tìm khóa nhà. Bà Tưởng đã cảnh báo anh ta: “Trước đây, tôi đã từng bị bệnh tim và huyết áp cao. Nếu anh lại làm cho tôi đổ bệnh, anh sẽ phải bồi thường kể cả khi không có ai chứng kiến những hành động này của anh.”

Hai người phụ nữ đang nấp đằng sau cánh cửa tiến về phía trước. Bà Tưởng hỏi họ: “Các chị là ai? Sao lại nấp ở đây? Các chị không thấy xấu hổ à? Hãy đường đường chính chính bước ra xem nào.”

Bà Tưởng biết rằng các nhân viên cảnh sát này tới để bức hại bà khi bà ở nhà một mình. Bà quyết định kêu cứu. Lúc đó có một người phụ nữ bước lên tầng, vì thế bà Tưởng đã gọi bà ấy giúp. “Này bà, những người này đang phạm tội và đang làm việc xấu. Làm ơn hãy thông báo cho gia đình và con gái tôi, nếu không thì không ai biết chuyện gì đã xảy ra ngay cả khi họ tra tấn tôi đến chết. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không sai. Tuân thủ nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành người tốt không sai.”

Khi đó, ba người đang nấp ở trong một góc khuất xuất hiện. Một người trong số đó tên là Trương Hoa ở Phòng 610 địa phương. “Hãy vào trong nhà nói chuyện.” Cô ta nói.

Kiên quyết không cho vào nhà

Bà Tưởng từ chối và nói: “Không, đây là nhà của con gái tôi, không phải của tôi. Con gái tôi không có ở nhà, vì thế các vị không được vào nhà mà không có sự đồng ý của nó.”

Trương Hoa nói: “Không thành vấn đề. Chúng tôi sẽ quay lại gặp bà ngay.”

“Chị nói ‘quay lại gặp’ là có ý gì?” Bà hỏi: “Các chị định làm gì?”

“Chúng tôi quan tâm tới bà, vì thế chúng tôi sẽ tới để xem cuộc sống của bà có gì khó khăn không,” Trương nói.

“Các vị đã bức hại tôi nhiều năm nay và đã đẩy tôi đến tình trạng thảm hại này,” bà Tưởng đáp. “Gia đình tôi đã bị tan vỡ là vì các vị. Con gái út của tôi đã phải bỏ đi xa và không dám liên lạc với tôi. Các vị cứ đi theo và bức hại tôi ở bất cứ nơi nào tôi tới. Con gái cả của tôi cũng không dám mời tôi ở lại sống cùng với gia đình nó. Các vị còn muốn gì nữa?”

Mặt Trương Hoa đanh lại và ra lệnh cho những người đàn ông đang đứng xung quanh: “Lục soát đồ của bà ta! Lục soát đồ của bà ta!”

Bà Tưởng bất tỉnh

Bốn nhân viên đã bao vây bà Tưởng giữ chân tay bà và bắt đầu tiến hành lục soát. Trương Hoa thì lục túi xách của bà, trong khi một nhân viên khác thì liên tục chụp ảnh.

Điều này khiến bà Tưởng tức giận và hỏi họ: “Ai cho các vị cái quyền được làm như thế này với tôi? Tôi đã 70 tuổi và làm sao mà các vị lại đối xử với tôi theo cách này? Tôi tuân thủ nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để làm người tốt. Như thế thì có gì là sai? Các vị dựa vào luật nào để đối xử với tôi như thế này? Hãy đưa cho tôi xem. Các vị đang phạm tội. Các vị là tội phạm.”

Tuy nhiên các nhân viên không đếm xỉa gì đến những lời của bà Tưởng và vẫn lục soát. Bà Tưởng đã bị ngất xỉu.

Tấm thẻ có ghi số điện thoại biến mất

Khi bà Tưởng tỉnh lại thì các nhân viên đã bỏ đi. Bà Tưởng phát hiện thấy ví của bà đã bị mở và một danh sách các số điện thoại liên lạc đã biến mất. Bà bắt đầu khóc.

Danh sách số điện thoại liên lạc đó là của con gái cả của bà, người chuẩn bị tiến hành cuộc giải phẫu đầy rủi ro dự kiến vào ngày 17 tháng 6. Vì sợ xảy ra bất trắc, con gái bà đưa cho bà số điện thoại liên lạc của người quản lý và các bạn bè và vài công việc chuẩn bị trước. Nếu cuộc giải phẫu thất bại, bà Tưởng có thể liên hệ với những người trong danh sách và nhờ họ giúp chuẩn bị việc tang lễ.

Tấm thẻ viết tay đó có thể là lần liên lạc cuối cùng của con gái bà. Suốt 19 năm qua, con gái lớn của bà đã bị ảnh hưởng bởi cuộc bức hại Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Thậm chí, ngay cả khi mạng sống của cô đang trong tình trạng nguy kịch như thế này, cô vẫn bị liên lụy bởi người mẹ tu luyện Pháp Luân Công của mình. Bà Tưởng buồn bã khi nghĩ về điều này.

Con gái bị sách nhiễu ba ngày sau phẫu thuật

Sau sự việc này, con gái lớn của bà Tưởng đã phải hoãn cuộc phẫu thuật lại năm ngày. Vào ngày 25 tháng 7, các nhân viên cảnh sát lại gõ cửa nhà bà Tưởng, nhưng bà không mở cửa. Sau đó, họ đã gọi điện cho con gái bà Tưởng mà không quan tâm đến sự hồi phục của cô sau phẫu thuật.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/6/372098.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/14/171514.html

Đăng ngày 18-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share