Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-5-2018] Khi tôi lần đầu gặp Amy (bí danh), một chân cô đang bị tê liệt. Cô chỉ đi được trên một chân, còn chân kia thì lết theo. Cô ấy nói với tôi rằng chồng cô ấy từng tu luyện Pháp Luân Công. Nhưng khi cuộc bức hại bắt đầu, anh quá sợ hãi nên không tu luyện nữa. Anh ấy qua đời sau đó và Amy chuyển đến sống cùng con gái. Cô ấy biết rằng Pháp Luân Công là tốt và đồng ý tìm hiểu môn tu luyện khi tôi đề nghị.
Cô bắt đầu tu luyện vào ngày 16 tháng 5 năm 2016. Không lâu sau, một hôm cô cảm thấy không thoải mái và đã đến bệnh viện. Kết quả kiểm tra cho thấy sức khỏe cô không có vấn đề gì. Cô không thể tin được rằng Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho mình.
Một hôm khác, cô xuất hiện triệu chứng bệnh tim và cảm thấy rất khó chịu. Người cô run rẩy giống như bị phụ thể nhập. Cô phải nhập viện trong 10 ngày. Khi trở về nhà, cô đã có một giấc mơ. Có người nói với cô trong giấc mơ rằng cô sẽ qua đời vào ngày cháu gái ngoại mình ra đời.
Ngày cháu gái của Amy chào đời, các triệu chứng của cô trở nên tồi tệ hơn. Tim cô đập nhanh hơn; cô không thể mở mắt ra; tóc chuyển bạc, và nhìn cô rất đáng sợ. Cô nói trong tuyệt vọng: “Tôi không thể tu luyện được nữa. Tôi sắp chết rồi.”
Tôi cũng rất lo lắng và bắt đầu phát chính niệm. Tôi nói với cô ấy: “Có Sư phụ và Đại Pháp ở bên, chúng ta có thể vượt qua mọi khổ nạn.”
Cô cố gắng hết sức để mở mắt ra và nói với tôi: “Chị có thể đọc Pháp không? Tôi sẽ lắng nghe.” Khi xuất ra được chính niệm, cô đã cải thiện từng ngày.
Cô ấy nói: “Tôi không thể sống mà không có Đại Pháp.” Cô ấy cũng nói với tôi rằng cô ấy sẽ học thuộc Chuyển Pháp Luân và điều này thật đáng khích lệ.
Khỏi bệnh ung thư
Jane (bí danh) và Amy biết nhau trước khi tôi gặp họ. Tôi đã nói chuyện với Jane về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Jane cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 2016. Vì cô ấy sống ở xa nên chúng tôi không gặp cô ấy thường xuyên.
Sau một thời gian, Jane bị chẩn đoán ung thư phổi. Gia đình cô đã không nói cho cô biết kết quả chẩn đoán vì lo lắng rằng cô sẽ không chịu đựng được. Họ cố gắng giúp cô sống vui vẻ nhất có thể, thậm chí còn sắm cho cô một cái bàn chơi mạt chược. Jane bắt đầu chơi mạt chược mỗi ngày và uống thuốc mà thậm chí không biết uống để làm gì.
Một ngày, Jane đạp xe đến nhà chị gái. Khi lên dốc, cô ấy không đủ sức để giữ vững tay lái nên đã bị ngã và cô rất sợ hãi. Lúc đứng dậy, cô nhận ra rằng mình vẫn ổn, và chiếc xe cũng không vấn đề gì. Tuy nhiên, cô gần như đã ngừng tu luyện Đại Pháp.
Rồi một hôm, Amy kể với tôi rằng Jane đã gọi điện cho cô ấy. Jane nói với Amy rằng cô ấy sắp chết rồi. Tôi đã sốc khi nghe điều đó và khi đến thăm Jane. Cô ấy trông rất yếu ớt. Gia đình cô đã tiêu tốn vài trăm nghìn nhân dân tệ cho cô. Họ đã nói với cô ấy kết quả chẩn đoán và cho rằng cô ấy không thể kéo dài lâu hơn nữa.
Trong khi tôi đến thăm Jane, một người khác cũng đến thăm cô ấy. Người đó đến từ một tổ chức tôn giáo nào đó. Khi người đó nói chuyện với Jane, tôi đã ngồi bên cạnh cô ấy phát chính niệm.
Sau khi người đó rời đi, tôi bình tĩnh nói với Jane: “Bà ấy đang cố gắng kéo chị xa rời tu luyện chính đạo. Chị cần quyết định con đường mình muốn đi. Và tôi không phản đối bất cứ quyết định nào của chị.”
Jane nói rằng cô ấy muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng chúng tôi. Tôi nói rằng cô cần phải loại bỏ tất cả những tín tức từ người khác. Khi tôi gặp Jane vào ngày hôm sau, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã không ngủ suốt đêm. Cô bị nôn mửa và tiêu chảy vì Sư phụ tịnh hóa thân thể cho cô. Tôi đưa cho cô ấy băng tiếng các bài giảng của Sư phụ. Tôi nói với gia đình cô ấy rằng Sư phụ đã cứu Jane và cô sẽ ổn thôi.
Sau đó, Jane đã hoàn toàn bình phục. Hiện giờ, cả Amy và Jane đều rất khỏe mạnh và tu luyện tinh tấn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/28/368108.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/21/170848.html
Đăng ngày 17-7-2018. Bản dịch có thể hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.