Bài viết của Liễu Phàm

[MINH HUỆ 14-5-2018] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 22 năm. Chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, tôi luôn đặt tâm vào công việc và đối xử tốt với các đồng nghiệp. Một đồng nghiệp của tôi nói: “Những gì ông ấy làm thực sự tốt cho chúng ta!”

Bị giam giữ phi pháp và sa thải

Trước đây, tôi từng làm việc ở một chi nhánh trực thuộc tổng công ty dược phẩm cỡ lớn của nhà nước. Năm 2006, một thời gian sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu chiến dịch đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị bắt và bị giam giữ tại một trại lao động cưỡng bức chỉ vì kiên định tu luyện Đại Pháp. Trong thời gian tôi bị giam giữ, tổng giám đốc công ty mẹ đã ép quản lý của tôi sa thải tôi.

Sau khi ra tù, tôi tình cờ gặp một đồng nghiệp ở đơn vị cũ. Ông nói với tôi rằng tổng giám đốc công ty vừa bị chết trong một vụ tai nạn xe hơi cùng với ba cô gái trẻ ở trong xe, và công ty đã phải chi rất nhiều tiền để giải quyết vụ rùm beng này.

Ông rất ngạc nhiên vì tin tức này không hề khiến tôi cảm thấy vui. Ngược lại, tôi rất lấy làm tiếc cho tổng giám đốc vì ông ta đã mất đi cơ hội minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Khảo nghiệm tâm tính

Sau khi ra khỏi trại lao động cưỡng bức, tôi đã tìm được một công việc ở một công ty dược phẩm nhỏ hơn. Tôi làm trợ lý cho Kỹ sư Trần, người phụ trách các dự án xây dựng cơ sở hạ tầng của công ty.

Lương tháng của tôi chỉ bằng một phần ba so với trước đây. Trong thời gian thử việc, khi nhìn thấy hóa đơn tiền lương chỉ bằng con số lẻ so với tiền lương ở công ty cũ, tôi khá thất vọng. Nhưng tôi tự nhủ: “Là một người tu luyện, mình cần buông bỏ chấp trước về danh lợi và tiền bạc. Sự thất vọng của mình chứng tỏ rằng mình vẫn còn chấp trước vào nó.” Sau đó, tôi đã nhanh chóng chính lại suy nghĩ của mình và tập trung vào công việc.

Tôi phát hiện rằng khi tôi có thể chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp, Đại Pháp sẽ điều chỉnh lại mọi thứ cho tôi. Tâm tính của tôi được đề cao, và các đồng nghiệp cũng đối xử tốt với tôi.

Một lần, Kỹ sư Trần bảo tôi giao việc cho một thợ mộc. Tôi đã làm theo lệnh của ông, nhưng người thợ mộc liền nói: “Anh là ai? Ai bảo anh giao việc cho tôi? Đó không phải là việc của tôi. Tôi không có thời gian.”

Ở công ty cũ, tôi rất được mọi người coi trọng, nhưng ở đây, tôi đã gặp phải thử thách lớn. Tôi đã nói chuyện này với Kỹ sư Trần. Nghe xong, ông liền dẫn tôi đến tìm người thợ mộc đó, và ông ấy đã vui vẻ đồng ý nhận nhiệm vụ mà Kỹ sư Trần giao cho như chưa hề có chuyện gì xảy ra, và như thể những gì ông nổi nóng với tôi lúc trước chỉ là để trêu tức tôi.

Tuy nhiên, tôi không cảm thấy tức giận. Thay vào đó, tôi đã cố gắng tìm hiểu về người đàn ông này. Tôi phát hiện rằng ông là một người thợ tuy có tay nghề cao nhưng không có bằng cấp nên không được công nhận hay thăng chức. Sau khi hiểu được tình huống của ông, tôi thấy ông xứng đáng được người khác coi trọng. Vì vậy, tôi thường xuyên hỗ trợ ông trong công việc, mời ông uống trà lá, và mua đồ uống cho ông vào những ngày hè nóng nực. Dần dần, ông đã tiếp nhận tôi. Ông đã dạy nghề mộc cho tôi và nói với tôi rằng ông coi tôi như con trai của ông.

Là một người tốt

Sau một thời gian công tác ở công ty, tôi phát hiện ra rằng người chủ ở đây có hình thức quản lý rất gia trưởng. Trong công việc, nếu nhân viên vi phạm bất kỳ lỗi sai nào, ông sẽ trừ tiền lương của họ, nhưng ông lại không có chính sách thưởng đối với những nhân viên có thành tích tốt. Điều này khiến nhân viên của công ty luôn tìm cách để trốn tránh trách nhiệm.

Tuy nhiên, tôi nghĩ mình không nên lo lắng quá nhiều về được mất cá nhân. Sư phụ giảng:

“Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì.” (Chuyển Pháp Luân)

Vì vậy, tôi đã không trốn tránh trách nhiệm. Thay vào đó, tôi đối xử với các đồng nghiệp như người trong gia đình và luôn cố gắng giúp đỡ họ.

Một lần, một ống nước ngầm của công ty bị rò rỉ. Người quản lý của công ty đã về nhà sau 5 giờ chiều, để lại tôi và tổ sửa chữa ở lại xử lý. Nhìn tổ sửa chữa ngồi hàn ống nước dưới sức nóng, quần áo ướt đẫm mồ hôi, tôi liền nói với họ rằng xong việc tôi sẽ mời họ đi ăn tối. Nghe vậy, họ đã cố gắng hoàn thành công việc một cách nhanh chóng. Sau đó, tôi đã đưa họ đến một nhà hàng dùng bữa tối và đã bỏ tiền túi của mình để trả tiền cho bữa ăn đó.

Một lần khác, tủ chứa dụng cụ lau nhà của phòng lễ tân gặp vấn đề về thoát nước. Tôi đã nhờ tổ bảo hành đến giúp, nhưng họ đã từ chối và nói rằng họ đã sửa nó nhiều lần nhưng lễ tân vẫn tiếp tục làm tắc đường ống. Vì vậy, tôi đã nhờ một nhà thầu xây dựng thay ống kim loại hẹp bằng một ống nhựa dày hơn.

Một lần khác, khi chúng tôi đang sửa đường dây điện cho một văn phòng lễ tân khác, tôi đã đề nghị thợ điện thay dây điện dày hơn để nó có thể tải được hệ thống lò sưởi vào mùa đông.

Một đồng nghiệp của tôi nói rằng: “Chỉ có mỗi anh xử lý những vấn đề này một cách nghiêm túc.”

Một thời gian sau, khi Kỹ sư Trần về hưu, tổng giám đốc công ty đã thăng chức cho tôi lên giữ vị trí của ông. Tôi đảm nhận việc giám sát các dự án xây dựng và quản lý dự toán công trình. Nhiều lần, các nhà thầu đã cố gắng mời tôi đến những nhà hàng sang trọng và biếu quà cho tôi, nhưng tôi đều từ chối. Tôi nói với họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy tôi sẽ không lấy bất kỳ thứ gì không thuộc về bản thân mình.

Một lần, trợ lý của một nhà thầu đã tặng tôi một tấm thẻ mua sắm, tôi liền chuyển số tiền mặt tương đương với giá trị của thẻ mua sắm đó cho tổng giám đốc của công ty thầu và nói với bà rằng tôi làm như vậy là vì tôi có tín ngưỡng của mình, nên tôi có yêu cầu cao hơn đối với bản thân. Bà nói rằng bà rất hiểu và tôn trọng tôi: “Một người có tín ngưỡng đúng là rất khác biệt!”

Một nhà cung cấp vật tư xây dựng khác muốn tặng tôi một chiếc iPhone, nhưng tôi đã từ chối và nói: “Anh biết nguyên tắc của tôi rồi mà, tôi không thể nhận nó. Tôi biết các anh kiếm tiền thật chẳng dễ dàng gì.” Nghe vậy, anh đã giơ ngón cái lên biểu lộ sự cảm phục đối với tôi.

Sư phụ giảng:

“Hỡi các đệ tử Đại Pháp, chư vị là ánh vàng kim nơi thế gian dơ bẩn, là hy vọng của con người thế gian, là đồ đệ của Pháp đang trợ giúp Sư phụ, là các Pháp Vương của tương lai.” (Lời chúc, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Tôi luôn ghi nhớ đoạn Pháp này trong tâm, tôi ngộ ra rằng những lời giảng này rất có sức nặng và vô cùng thần thánh.

Giúp mọi người minh bạch chân tướng về Đại Pháp

Khi mọi người đã yêu mến và tin tưởng tôi, việc giảng chân tướng cho họ sẽ trở nên dễ dàng hơn. Hiện tại, nhiều người trong công ty đều biết rằng tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, họ cũng biết rằng những người tu luyện rất thiện lương, trung thực, và tốt bụng.

Một đồng nghiệp của tôi nói: “Hãy coi những quan chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc, trong số họ có ai tốt hơn một học viên Pháp Luân Đại Pháp hay không?”

Một lần, sau khi tôi khuyên một quản lý trẻ thoái xuất khỏi ĐCSTQ, anh đã nói với tôi: “Chỉ cần nghe lời chú, lúc nào cháu cũng có cơm ăn áo mặc”, ngụ ý rằng anh sẽ nhận được phúc báo nếu nghe theo lời khuyên của tôi ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp và thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Mỗi khi đến thăm công trường xây dựng, tôi thường ra làm việc cùng công nhân và thỉnh thoảng mua đồ uống cho họ. Nhiều người trong số họ nói: “Ông đối xử với chúng tôi còn tốt hơn cả ông chủ của chúng tôi.” Tôi cũng thường mang tài liệu chân tướng về Đại Pháp đến cho họ, một số người rất thích đọc và còn xin thêm tài liệu.

Khi tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho các công nhân mới, các công nhân cũ sẽ nói với họ: “Ông ấy là một người tốt. Những gì ông ấy làm thực sự tốt cho chúng ta.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/14/365155.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/26/170549.html

Đăng ngày 11-6-2018; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share