Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-5-2018] Tôi sinh ra trong thời kỳ “Đại Nhảy vọt” của Trung Quốc. Do bị truyền thụ và ảnh hưởng bởi triết học đấu tranh của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), gia đình cha tôi thường xuyên ngược đãi và đối xử tệ bạc với mẹ tôi.

Khi tôi tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm 1978, bà nội tôi đã treo cổ tự vẫn trong nhà của chúng tôi, vì thế, chú và dì tôi đã yêu cầu chính quyền địa phương bắt giữ và cầm tù mẹ tôi. Những tình cảnh bất hạnh trong tuổi thơ của tôi đã nuôi dưỡng trong tôi quyết tâm phải trở thành một cảnh sát để tôi có thể bảo vệ những người tôi yêu thương khỏi bị ngược đãi.

Một cảnh sát điều tra xuất sắc

Tôi được nhận vào trường công an tỉnh vì đạt điểm số xuất sắc và tôi đã trở thành một cảnh sát điều tra hình sự tại phòng cảnh sát của huyện sau khi tốt nghiệp. Tôi làm việc chăm chỉ và trở thành chuyên gia trong lĩnh vực điều tra và pháp y. Bởi vì vụ việc nào tôi cũng có thể xác định chính xác thủ phạm nên tôi đã trở nên nổi tiếng với nghiệp vụ của mình và tôi đã được trao danh hiệu “Điều tra Viên Xuất sắc”.

Công việc của một cảnh sát điều tra hình sự rất cực khổ và đòi hỏi sức chịu đựng lớn. Đặc biệt trong những vụ việc quan trọng, cảnh sát điều tra phải làm việc cả ngày lẫn đêm để nhanh chóng điều tra hiện trường vụ án, đưa ra chứng nhận và xem xét các đánh giá về nghiệp vụ. Mọi chi tiết phải được kiểm tra sát sao, tỉ mỉ. Bên cạnh công việc quá tải, tôi còn phải bảo vệ bản thân trong môi trường chính trị hủ lạn ở cơ quan, rồi đồng nghiệp đâm chém sau lưng.

Khi áp lực tinh thần và thể chất ngày càng nặng nề, sức khỏe của tôi cũng sa sút đi. Có thời điểm, tôi bị chẩn đoán bị viêm túi mật và màng nhày dạ dày mãn tính cũng như bệnh tim, đau nửa đầu và viêm khớp dạng thấp. Để tìm cách chữa trị, tôi đã tham khảo ý kiến các bác sỹ chuyên khoa tại các bệnh viện lớn rồi đi khám thầy thuốc bên y học cổ truyền nhưng không chuyển biến gì. Đến năm 1995, khi tôi mới 36 tuổi, các bác sỹ đã khuyên tôi nghỉ phép và ở nhà tĩnh dưỡng.

Một cuộc sống mới bắt đầu

Ngày 20 tháng 1 năm 1996, một người bạn làm việc tại Hội đồng Nhân dân địa phương đã ghé qua nhà tôi và đưa cho tôi cuốn sách Pháp Luân Công và băng hình hướng dẫn luyện các bài công pháp. Người bạn này đã kể về sức mạnh chữa bệnh kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp và khuyên tôi hãy thử.

Bởi vì tôi đã từng học chủ nghĩa Mác tại trường công an nên tư tưởng vô thần khiến tôi từ chối tiếp nhận bất cứ điều gì thuộc về tâm linh. Tuy nhiên, đêm hôm đó, tôi đã ngủ rất ngon dù không phải uống một viên thuốc ngủ nào. Sáng hôm sau, tôi bắt đầu muốn ăn và thấy dễ chịu hơn nhiều, lại còn tự đi lại được.

Vì hiếu kỳ, tôi đã bắt đầu đọc cuốn sách Pháp Luân Công, tôi chấn động nên ngồi đọc liền một mạch hết toàn bộ cuốn sách. Đọc sách xong, tôi đã hiểu ra ý nghĩa của cuộc sống cũng như nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi biết tôi đã tìm thấy mục đích chân chính của mình trong cuộc sống.

Tôi luyện 5 bài công pháp hàng ngày và sức khỏe của tôi bắt đầu hồi phục. Đến tuần thứ hai, tôi đã có thể làm mấy việc vặt trong nhà. Đến tuần thứ tư, tôi đã đủ sức khỏe để quay trở lại làm việc. Đến nay, sau 22 năm, tôi không còn bệnh tật nào nữa.

Sống sót sau khi bị tra tấn và ngược đãi

Tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, khi đó là lãnh đạo của ĐCSTQ, đã lạm dụng quyền lực của ông ta để phát động một chiến dịch bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc. Tôi đã bị đưa đến các trung tâm tẩy não, các trại lao động cưỡng bức và nhà tù, và bị tra tấn, ngược đãi ở đó. Các nhà chức trách đã bắt và giam giữ tôi trong một bệnh viện tâm thần vào tháng 1 năm 2000. Để có thể đánh lừa dư luận, họ thông báo tôi đã chết sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Các bác sỹ tại bệnh viện tâm thần được lệnh phải truyền cho tôi các loại thuốc độc hại. Bất chấp đau đớn không thể chịu đựng nổi này, trong tâm tôi tiếp tục niệm “Chân – Thiện – Nhẫn”. Trong cơn đau và thống khổ khôn cùng ấy, tôi bắt đầu giảng rõ chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp cho bác sỹ và nói với ông về điều kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp. Những gì tôi nói và cách hành xử của tôi trong khi bị tra tấn đã làm vị bác sỹ tốt bụng cảm động. Ông động viên tôi: “Tôi sẽ tìm cách để đảm bảo anh được thả.” Ngay sau đó, tôi đã được xuất viện từ bệnh viện tâm thần đó.

Mùa thu năm 2011, tôi được thả sau bốn năm bị cầm tù. Nhưng tôi đã suýt chết sau những lần bị tra tấn. Tôi lại quay lại học các pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu luyện năm bài công pháp một cách tinh tấn. Trong vòng một tuần, sức khỏe của tôi đã được cải thiện và tôi lại làm được việc nhà và chăm sóc bố mẹ già.

Tuy nhiên, gia đình tôi vẫn gặp khó khăn về tài chính. Vì Giang Trạch Dân và phe cánh của ông ta đã chỉ đạo các quan chức chính phủ thực hiện chính sách “vắt kiệt tài chính, bôi nhọ thanh danh và hủy hoại thân thể” đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp nên chính quyền địa phương đã đình chỉ tiền lương của tôi và từ chối cấp lương lưu cho tôi.

Lòng tốt được báo đáp

Để kiếm sống, tôi đã mở một cửa hàng quần áo nhỏ. Trong kinh doanh, tôi cố gắng hết sức để thực hiện theo các pháp lý mà Sư phụ đã dạy chúng tôi.

Sư phụ giảng:

“Bộ phận tu luyện [tại] người thường chúng ta, bất kể chư vị có bao nhiêu tiền, làm quan [chức] to đến mấy, chư vị làm kinh doanh cá thể, mở công ty, làm doanh nghiệp gì đi nữa, thì cũng không hề gì; [hãy] giao dịch công bằng, giữ tâm cho chính.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã đích thân tới nhà máy để đảm bảo quần áo bán ở cửa hàng của tôi được may từ những loại vải chất lượng tốt nhất với tay nghề cao nhất. Rồi tôi bán với giá phải chăng. Hiện nay, hầu hết các cửa hàng quần áo ở Trung Quốc không niêm yết giá và người mua nếu không mặc cả sẽ bị mua ở mức giá cắt cổ. Tôi cũng cho khách hàng của mình được đổi hàng đã mua và được hoàn lại tiền. Tôi đảm bảo hoàn lại đầy đủ tiền nếu họ phát hiện quần áo mới mua bị lỗi.

Lòng tốt thực sự được báo đáp. Tôi đã xây dựng được những mối khách hàng trung thành nhờ sự trung thực và liêm chính của mình, việc kinh doanh của tôi cũng phát triển. Mặc dù vị trí cửa hàng không được thuận lợi lắm nhưng nhiều khách hàng vẫn sẵn lòng lái xe đến cửa hàng của tôi. Nhờ đó mà tôi đã có được mức thu nhập khá tốt.

Dù nay tôi đã 60 tuổi, tôi vẫn giữ được sự năng động và nhiệt huyết như người trẻ tuổi hơn nhiều. Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi sức khỏe và một cuộc sống hạnh phúc.

(Bài viết “Kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2018“ gửi tới website của Minh Huệ)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/10/365016.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/17/170430.html

Đăng ngày 23-5-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share