Bài viết của Đại Hải, một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 11-5-2018] Tôi đã từng là một người rất hay đố kỵ. Gia đình nhà chồng đã không chi nhiều cho đám cưới của chúng tôi nhưng lại hào phóng với đám cưới của em anh ấy. Sau đó, bố mẹ chồng tôi đã xây cho cậu ấy một căn nhà đẹp hơn của chúng tôi rất nhiều. Do ghen tị, tôi còn thường xuyên phàn nàn rằng bố mẹ chồng tôi thiên vị cậu em chồng, người khó tính hơn chồng tôi – một người dễ tính. Do nhiều bất đồng khác mà cuối cùng tôi đã không còn nói chuyện với bố mẹ chồng.

Tôi tự nhủ rằng đó là lỗi của một ai đó khi sự việc không như ý mình và tôi cũng không bao giờ có thể đặt mình vào vị trí của người khác để nhìn nhận vấn đề. Những Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi rằng mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân và tôi luôn là người có lỗi. Pháp Luân Đại Pháp đã làm tan chảy mối hận thù trong tâm tôi. Tôi không còn ghen tị và bắt đầu mỉm cười và biết cách cư xử. Chồng tôi và tôi cùng trở thành học viên và chứng kiến những thay đổi của tôi, bố mẹ chồng tôi cũng bắt đầu đọc các sách Pháp Luân Đại Pháp. Đó là mùa xuân năm 1999, thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi.

Tôi bị giam giữ vì đức tin của mình khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 7 năm 1999. Năm 2004, khi tôi được trả tự do, chồng tôi vẫn đang làm việc ở trang trại nhỏ của chúng tôi. Công ty đã lấy hầu hết đất của chúng tôi thu xếp cho mỗi gia đình một công việc, và chồng tôi đã nhường công việc đó cho em trai của mình. Tôi không vui vì điều đó, vì chúng tôi cũng không khá giả gì do bị bức hại và tôi nghĩ rằng gia đình cậu ấy nên trả lại công việc cho chồng tôi. Sau đó tôi nhận ra rằng tôi không nên tranh đấu cho những thứ không phải là của mình vì tôi là một học viên và cuối cùng tôi đã buông bỏ được chấp trước này.

Chúng tôi được bồi thường 390.000 Nhân dân tệ, tương đương 61.000 Đô la Mỹ cho mảnh đất. Bố mẹ chồng tôi muốn chia nó làm 4 phần: một phần cho họ, một phần cho chúng tôi, một phần cho cậu em chồng và một phần cho cô em chồng. Tôi phải đồng ý với sự phân chia này. Phân biệt đối xử giới tính là rất phổ biến ở các vùng nông thôn và với các con gái, đặc biệt là những ai đã lập gia đình sẽ không được chia tài sản với các thành viên gia đình của họ. Nhưng tôi biết rằng cô em chồng cũng khó khăn về tài chính và chúng tôi cần lo cho cô ấy, do vậy tôi đã đồng ý với sự phân chia của bố mẹ chồng. Nhiều gia đình trong làng đã tranh giành khoản bù đất đai đến sứt đầu mẻ trán. Khi họ thấy những gì chúng tôi đã làm và hạnh phúc với điều đó, họ cũng làm vậy.

Cậu em chồng và cô em chồng tôi mỗi người đã vay thêm 100.000 Nhân dân tệ của bố mẹ chồng tôi để thêm vào khoản đền bù mà mua những ngôi nhà to. Chồng tôi và tôi mua một căn nhà nhỏ. Tôi không muốn vay tiền và rồi phải lo trả nợ vì tôi biết rằng là một học viên, tôi phải trả các món nợ của mình.

Cô em chồng tôi sau đó cũng trở thành một học viên. Cô ấy muốn ở gần tôi và đã thuê một căn hộ cạnh nhà tôi. Cuối cùng căn hộ cạnh nhà tôi đăng rao bán và cô ấy đã mua nó. Chồng cô ấy thay vì gọi tôi là chị dâu đã gọi tôi là “chị gái”. Cậu em chồng khó tính bây giờ cũng kính trọng tôi.

Một lần trong buổi họp mặt gia đình, bố chồng tôi đã tuyên bố: “Kể từ giờ trở đi, gia đình này phải nghe theo con trai cả (chồng tôi) và vợ của nó, đặc biệt là vợ nó.” Tôi nói với mọi người rằng chúng tôi phải cảm ơn Pháp Luân Đại Pháp đã khiến chúng tôi trở thành một gia đình hạnh phúc. Nhiều người trong làng đã ngạc nhiên khi thấy gia đình vốn hay bất hòa của chúng tôi giờ đây rất hạnh phúc. Họ biết rằng đó là nhờ chúng tôi tin vào Pháp Luân Đại Pháp và cảm kích trước những món quà lưu niệm và tài liệu giảng chân tướng mà tôi đã tặng cho họ.

Bất cứ nơi nào tôi đến, tôi muốn mọi người biết về Pháp Luân Đại Pháp. Công việc đầu tiên mà tôi làm là đóng chai dầu ăn. Nơi làm việc chật hẹp là một vỏ tàu đã hỏng, do vậy tôi dọn sạch mọi thứ, kể cả máy móc, bàn ghế. Tôi đặt lịch Pháp Luân Đại Pháp trên bàn và dán các áp phích trên tường và trang trí chỗ làm thật đẹp. Mọi người trong công ty đều thích cách trang trí mới.

Ban đầu do không quen vận hành máy móc nên tôi đã mắc lỗi. Cuối tháng, ông chủ đã trừ 1/3 tháng lương của tôi để đền bù thiệt hại. Nhiều đồng nghiệp của tôi cảm thấy rằng điều đó không công bằng và ông chủ quá khắt khe với tôi. Tôi không quan tâm quá nhiều đến điều đó vì rốt cuộc tôi biết rằng tôi đã làm sai. Ngày hôm sau tôi đi làm với nụ cười trên môi. Một đồng nghiệp nói với tôi rằng tôi có tấm lòng rộng lớn nhất mà cô ấy từng thấy.

Một ngày tôi để điện thoại di động của mình trên bàn và một khách hàng đã lấy nó khi tôi đi ra ngoài. Người quản lý của tôi quyết định sẽ xử lý anh ta khi anh ta quay trở lại. Sau đó, khách hàng này đã để vợ mình đến mua dầu. Tôi không muốn gây áp lực với cô ấy và tôi cũng không muốn báo cho người quản lý biết. Tôi vờ như không có gì xảy ra và bán hàng cho cô ấy như bình thường.

Vài ngày sau, khách hàng này tự mình đến và người quản lý chuẩn bị hành động. Tôi không muốn mất khách hàng này. Tôi chỉ muốn ngăn anh ấy ăn cắp. Tôi quyết định mua một chiếc điện thoại mới và khuyên nhủ anh ấy khi tôi có cơ hội.

Bất cứ khi nào khách hàng này đến, tôi sẽ có những cuộc chuyện trò nho nhỏ về việc làm một người đàn ông tốt và không nên thèm muốn những điều nhỏ nhặt vì có camera giám sát ở khắp mọi nơi ngày nay. Anh ấy xấu hổ và nói với tôi rằng anh ấy kính trọng tôi. Tôi tin anh ấy sẽ không ăn cắp nữa. Khi các đồng nghiệp hỏi tôi rằng tôi có tìm thấy người ăn trộm điện thoại của mình không, tôi đã không nói gì để bảo vệ danh dự cho khách hàng đó. Từ đó trở đi, các đồng nghiệp của tôi, đặc biệt là người quản lý của tôi, ngầm tin tưởng tôi và tin vào bất cứ điều gì tôi nói.

Người quản lý của tôi đặt tờ báo của anh ấy trên bàn tôi và nhận ra sách Đại Pháp của tôi nằm ở bên dưới. Anh ấy nhanh chóng nhặt tờ báo lên và ném nó lên ghế băng, nói rằng nó không thể ở cùng chỗ với sách của tôi. Pháp Luân Đại Pháp đã có vị trí thiêng liêng trong tâm anh ấy. Một lần khác tôi tìm thấy một quả bầu mà anh ấy khắc lên đó dòng chữ “Chân Thiện Nhẫn hảo” và một bông hoa sen ở dưới dòng chữ này. Tôi vẫn còn giữ bức hình chụp quả bầu đó.

Đồng nghiệp của tôi nói với tôi rằng tôi là một người tốt; anh chị em của tôi nói rằng tôi bị câm khi còn nhỏ nhưng bây giờ tôi có thể nói được tốt; họ hàng của tôi nói rằng tôi dường như luôn có tiền khi cần mặc dù tôi không gắng sức kiếm tiền, bạn học cũ nói rằng tôi đã thay đổi nhiều kể từ khi tốt nghiệp và tôi dường như điềm tĩnh một cách lạ thường. Tôi biết rằng những gì họ thấy trên bề mặt là kết quả của việc tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đang bước trên con đường thiêng liêng nhất và có tương lai huy hoàng nhất. Không lời nào có thể bày tỏ hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ.

(Bài viết gửi nhân dịp “Kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới 2018” trên trang Minh Huệ)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/11/365028.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/20/170469.html

Đăng ngày 8-6-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share