Bài viết của Thuần Chân – một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-5-2018] Tôi là một bác sỹ đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong 21 năm. Tôi chiểu theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp trong cuộc sống và trong công việc của mình.
Không nhận hối lộ
Trong xã hội Trung Quốc ngày nay, việc các bác sỹ nhận hối lộ từ bệnh nhân và hoa hồng từ các Công ty dược là rất phổ biến. Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã dạy các học viên sống vì người khác và chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.
Do vậy, với tư cách là một bác sỹ, tôi đã nghiêm khắc với bản thân mình. Tôi không nhận hối lộ từ bệnh nhân và cũng không chấp nhận các khoản hoa hồng từ các Công ty dược để kê đơn thuốc của họ cho bệnh nhân.
Không may là bệnh nhân ở Trung Quốc ngày nay dường như không tin tưởng những bác sỹ không nhận hối lộ. Họ sợ rằng nếu không có tiền hối lộ, bác sỹ sẽ không chăm sóc hay chữa trị cho họ một cách cẩn thận.
Một gia đình đã năn nỉ tôi nhận tiền trước khi tôi phẫu thuật cho người thân của họ. Họ nói: “Chúng tôi không yên tâm nếu bác sỹ không nhận tiền”. Tôi nhận tiền để họ đỡ lo lắng. Cuộc phẫu thuật đã thành công và tôi trả tiền lại cho họ trước khi bệnh nhân xuất viện.
Tôi nói với họ: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và Sư phụ Lý muốn chúng tôi nghĩ cho người khác trước. Chúng tôi tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn, và tôi hy vọng các anh chị có thể tôn trọng tín ngưỡng của tôi.” Họ đã nhận lại tiền và nói: “Chúng tôi chưa bao giờ gặp một bác sỹ nào thực sự quan tâm tới bệnh nhân như bác sỹ.”
Đó là cách tôi xử sự với các bệnh nhân và sau nhiều lần như vậy, tôi đã có được niềm tin của họ. Bởi vì tôi không nhận hoa hồng, một số công ty dược lo ngại tôi sẽ không kê đơn thuốc của họ.
Một Công ty trong số đó mang quà rất đắt tiền đến thăm tôi. Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tôi không nhận quà hay tiền hoa hồng của các Công ty dược. Xin hãy yên tâm, tôi sẽ kê đơn các loại thuốc của anh cho bệnh nhân nếu thuốc của anh hiệu quả và phù hợp với bệnh nhân của tôi.”
Công ty này thấy tôi vẫn kê đơn thuốc của họ ngay cả khi tôi không nhận tiền hoa hồng. Kết quả là cuối cùng tôi đã xây dựng được mối quan hệ tin cậy với các Công ty dược. Sau đó tôi được biết tới là một “bác sỹ đặc biệt” vì không nhận hoa hồng, và tôi có được sự tôn trọng của họ.
Các đồng nghiệp của tôi biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ nói rằng họ ngưỡng mộ tôi nhưng họ không làm được như tôi. Tôi nghĩ rằng ở Trung Quốc ngày nay, chỉ các bác sỹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mới có thể buông bỏ tư lợi.
Sư phụ giảng:
“Tại các giai tầng khác nhau đều có thể thể hiện là người tốt; đều có thể tu luyện ngay tại giai tầng của mình.” (Trích Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ tư)
Trong nhiều năm, tôi đã cố gắng hết sức để chiểu theo lời dạy của Sư phụ trong công việc chuyên môn của mình.
Pháp Luân Đại Pháp mang lại cho tôi sức khỏe và trí huệ
Đạo đức của tôi đã nâng cao khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi cũng trở nên khỏe mạnh hơn. Tôi bị táo bón nhiều năm và căn bệnh này biến mất sau khi tôi tu luyện. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng và tràn đầy năng lượng. Tôi thường làm việc ca đêm và thăm bệnh nhân vào sáng hôm sau nhưng tôi không thấy mệt mỏi.
Nhiều bác sỹ trẻ còn không khỏe được như tôi. Năm 1997, tôi cùng một số đồng nghiệp đã làm việc tại một bệnh viện đối tác của chúng tôi ở Thanh Hải trong 6 tháng. Thanh Hải là một tỉnh có địa thế trải dài qua Cao nguyên Tây Tạng. Nhiều đồng nghiệp của tôi đã bị ốm vì độ cao, bị đau đầu và mất ngủ. Tôi không gặp bất cứ một triệu chứng nào. Do đó các đồng nghiệp đã được chứng kiến lợi ích sức khỏe mà tôi có được từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Pháp Luân Đại Pháp dạy tôi buông bỏ chấp trước vào lợi ích. Tôi không quá quan tâm tới danh tiếng và lợi ích cá nhân, và tôi luôn vì người khác trước. Tôi ngạc nhiên nhận ra rằng trình độ chuyên môn y khoa của mình đã thăng tiến, đặc biệt là kỹ năng chẩn đoán và điều trị của tôi.
Tôi đã thành công trong việc giúp các bệnh nhân và điều trị những ca bệnh khó. Nhờ danh tiếng chuyên môn của tôi, nhiều bệnh nhân đã tìm đến tôi và các đồng nghiệp cũng chuyển các bệnh nhân của họ cho tôi.
Tôi ngày càng có nhiều bệnh nhân. Tôi thường dành nửa ngày điều trị ngoại trú và làm việc đến tận 2 giờ chiều. Bởi vì có nhiều bệnh nhân từ rất xa đến khám, tôi không ngại nghỉ việc muộn để khám bệnh cho họ.
Chị gái tôi sống ở nước ngoài và nhìn thấy tên tôi trên Internet. Chị nói: “Em giờ đã nổi tiếng trong lĩnh vực chuyên môn của mình. Các bệnh nhân đánh giá em rất cao và có nhiều lời khen ngợi.” Tôi không biết về điều đó, và tôi cũng không quan tâm đến điều đó. Tôi làm việc nghiêm túc, chăm sóc bệnh nhân chu đáo và chân thành.
Sư phụ giảng:
“Nhưng Phật Pháp không phải vì để khiến chư vị thành tiên phong mà cấp trí huệ cho chư vị, mà vì chư vị là người tu luyện nên mới đắc được, cũng có nghĩa là, chư vị trước tiên phải là người tu luyện rồi sau mới là chuyên gia.” (Trích Tinh tấn yếu chỉ – Chứng thực)
Tôi biết rằng kết quả này là do tôi chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp và đề cao đạo đức nghề nghiệp của mình. Sư phụ Lý đã ban cho tôi trí huệ để trở thành một bác sỹ giỏi.
Giữ lương tâm và kiên định với đức tin của mình
Giang Trạch Dân, cựu bí thư Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Chồng tôi là một điều phối viên tình nguyện ở địa phương tại một điểm luyện công và do vậy bị ĐCSTQ coi là “người chủ chốt”. Anh ấy đã bị bắt giữ phi pháp nhiều lần và bị đưa tới các trung tâm tẩy não, trại tạm giam và trại lao động cưỡng bức.
Bệnh viện điều tra tôi. Tôi phải nói chuyện với chính quyền và nhiều lần bị đe dọa. Chính quyền thường xuyên lục soát nhà tôi. Tôi luôn bị theo dõi mỗi khi rời khỏi nhà và cơ quan cũng hạn chế việc sử dụng điện thoại ở nhà tôi.
Tôi kiên định đức tin của mình cho dù bị áp lực vì tiếp tục thực hành Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi không nghỉ việc một ngày nào và tôi làm việc có trách nhiệm và thiện đãi các bệnh nhân của mình.
Nhiều đồng nghiệp đã không biết chuyện xảy ra với tôi và gia đình. Nhưng Trưởng khoa của tôi biết và nói với tôi: “Tôi thực sự ngưỡng mộ chị!”
Sau khi tôi nghỉ hưu, bệnh viên đã tiếp tục mời tôi làm việc bởi uy tín và đạo đức nghề nghiệp của tôi. Sau khi chồng tôi được thả từ trại lao động cưỡng bức, khoa của tôi muốn tôi thuyết phục chồng mình từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Họ đe dọa sẽ đuổi việc tôi nếu tôi không hợp tác. Tôi từ chối các yêu cầu của họ và từ bỏ công việc lương cao mà tôi đã có hơn 40 năm thâm niên và các bệnh nhân của mình. Tôi nghe nói rằng sau đó nhiều bệnh nhân ở bệnh viện đã hỏi thăm tôi. Một số bệnh nhân cũng đã gửi câu hỏi trực tuyến: “Bác sỹ giỏi đó đã đi đâu?” Nhân viên bệnh viện nói rằng tôi đã nghỉ hưu.
Tôi đã được hưởng rất nhiều lợi ích từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã không sai khi kiên định với đức tin của mình cũng như làm một bác sỹ có đạo đức. Cuộc bức hại không thể làm lung lạc quyết tâm chiểu theo Pháp lý Chân – Thiện – Nhẫn của tôi.
(Bài viết gửi tham dự “Kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới” 2018 trên trang web Minh Huệ).
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/13/365143.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/19/170462.html
Đăng ngày: 5-6-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.
Đăng ngày 12-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.