Bài viết bởi học viên ngoài Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 9-5-2018] Tôi đứng trong phòng xử chờ nghe phán quyết. Tôi đã kiện chính quyền Cộng sản Trung Quốc. Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ đấu tranh chống lại kẻ vi phạm nhân quyền hàng đầu thế giới, nhưng hiện giờ tôi đang đứng đây.
Tôi lớn lên trong một gia đình giàu có. Cha tôi là một nhà đầu tư bất động sản tay trắng khởi nghiệp. Hai anh trai và tôi đã sớm hiểu được giá trị của đồng tiền từ khi còn nhỏ. Mẹ dẫn chúng tôi đi nhà thờ mỗi chủ nhật nhưng đó là vì hàng xóm xung quanh nhà chúng tôi đều làm thế. Còn chúng tôi thì vô thần và không có tín ngưỡng. Ở trường tôi rất nổi tiếng, tôi là một tay vô địch đấu vật và luôn thân thiện với mọi người.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vào làm trong công ty đầu tư của gia đình. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng làm việc với người nhà thì lúc nào cũng áp lực bởi đó không đơn thuần là vấn đề công việc mà lúc nào cũng dính dáng đến tình riêng. Có nhiều căng thẳng và tranh cãi giữa hai cha con tôi. Ông là kiểu người lúc nào cũng muốn kiểm soát người khác và mâu thuẫn giữa chúng tôi ngày một lớn.
Mười năm tiếp theo, tôi làm việc cật lực và kiếm được nhiều tiền. Tôi có một sở thích vô hạn đối với quần áo và xe hơi sang. Những bộ đồ vest, áo sơ mi Versace có giá tầm 500 đô-la… Tôi nhớ đã từng sở hữu 18 chiếc xe hơi tại các thời điểm khác nhau và cũng có nhiều như thế số bạn gái. Tôi còn có nhiều thứ xa xỉ khác nữa.
Vào tuổi ba mươi, tôi bắt đầu cảm thấy bất mãn với cuộc sống và những gì đang có. Tôi không cách nào thoát khỏi cảm giác trống trải ấy, kiểu như tôi đang cố lấp đầy một lổ hổng mà tôi chẳng thể nhét được ngón tay vào. Tiền bạc, phụ nữ, tiệc tùng, chẳng gì có thể giúp tôi loại bỏ cảm giác đang bỏ lỡ một điều gì đó.
Những căng thẳng nảy sinh trong gia đình bởi tâm tình bất mãn của tôi. Tôi dễ dàng cãi nhau với các anh và đặc biệt là với cha tôi. Mặc cho sự phản đối của ông, tôi vẫn quyết định nghỉ làm một năm để đi du lịch và tìm kiếm bản ngã chân chính của mình.
Tôi đến Ai Cập, Israel và cuối cùng đến Ấn Độ và ở đó tám tháng. Tôi chạy xe máy từ Nam chí Bắc để tìm kiếm ý nghĩa chân chính của “tinh thần”. Thật ra tôi cũng không biết mình đang tìm điều gì. Tôi biết hàng trăm môn tu tập khác nhau và những người tu luyện chúng. Tôi gặp gỡ nhiều lãnh tụ môn phái và thăm đủ các đền chùa. Cuối cùng thì tôi cảm thấy như chỉ cần tôi có tiền thì ai cũng sẽ cho tôi một câu trả lời.
Sau tám tháng tôi nhận ra rằng, cũng giống như trong bộ phim “Phù thủy xứ Ox”, nếu tôi muốn tìm kiếm câu trả lời thì nó có lẽ nằm ở sân sau nhà tôi chứ không phải ở nơi xa xôi ngàn dặm, thế là tôi quay về nhà.
Về nhà tôi thấy mình có một nhận thức mới mẻ và lòng biết ơn vì những điều đã có. Tôi yêu ngôi nhà, những chiếc xe hơi, sự tự do cùng những thứ xa hoa mà trước kia tôi vẫn coi là bình thường.
Tầm sau một năm hoặc hơn, mẹ tôi tiếp xúc với Pháp Luân Công. Bao nhiêu năm qua tôi luôn chọc mẹ rằng bà ấy luôn tìm hiểu “mùi vị tinh thần của mỗi tháng”, bà tìm hiểu hết môn này đến môn khác. Với Pháp Luân Công thì tôi cũng không cảm thấy có gì khác biệt. Tuy nhiên, khi thời gian qua đi, tôi bắt đầu nhìn thấy những thay đổi to lớn trong cuộc sống của bà. Mẹ tôi dường như càng ngày càng tươi vui và biết hài lòng hơn.
Tôi bắt đầu chú ý đến Pháp Luân Công. Điều đầu tiên khiến tôi ấn tượng chính là Pháp Luân Công được dạy hoàn toàn miễn phí. Sau hành trình tìm kiếm tinh thần khắp Ấn Độ, điều đầu tiên tôi thâm tâm cảm nhận là: Chân đạo không thể được mua bằng tiền. Chỉ một nguyên tắc này của Pháp Luân Công đã khiến tôi thấy chú ý và trân trọng. Sau đó tôi tham gia luyện công với mẹ.
Các bài công Pháp đơn giản nhưng mạnh mẽ phi thường. Tôi nhận ra bản thân đã hoàn toàn vùi lấp trong mệt mỏi và căng thẳng. Tôi chẳng thể ngừng nghĩ ngợi. Tâm trí tôi cứ đi lan man khắp chốn. Tôi lo lắng không biết hôm nay nên làm gì và điều gì cần phải làm cho hôm sau.
Cuối buổi tập, tôi thấy vô cùng sảng khoái. Cuối cùng tôi đã có thể bắt đầu kiểm soát tâm tư thay vì để những suy nghĩ và cảm xúc chi phối lấy mình. Đêm đó tôi ngủ như một đứa trẻ thơ.
Sau khi tu luyện nhiều tháng, tôi cảm nhận được thực sự cái gì là lòng từ bi và sự cảm thông. Từ khi còn nhỏ, tôi đã nhen nhóm trong lòng những hạt giống vị tư, lúc nào cũng là cho mình và mình có thể đạt được cái gì. Tôi xem người ta như đối tượng đáp ứng những truy cầu của bản thân và chẳng bận tâm cái gì là nghĩ cho người khác trước.
Sau đó, đến một ngày khi thậm chí chẳng còn bận tâm về điều đó nữa, thì tôi nhận ra mình chẳng còn lo lắng hay căng thẳng nữa. Tôi an nhiên tự tại và luôn thấy hài lòng. Tôi chẳng truy cầu điều gì nữa cả. Đạo đức trong công việc cũng cải thiện và tôi thậm chí có thể hàn gắn lại mối quan hệ đang căng thẳng với bố trước khi ông qua đời. Tôi cũng quen vợ tôi ở một điểm luyện công.
Pháp Luân Công giúp tôi nhìn thấy rõ trở thành một người tốt thực sự là gì. Đó cũng là câu trả lời cho mọi câu hỏi mà tôi từng nghĩ đến về ý nghĩa của cuộc đời và vũ trụ. Đại Pháp ban cho tôi quá nhiều thứ mà chưa bao giờ đòi hỏi tôi hoàn trả điều gì.
Năm 1999 khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Công, tôi thấy khó hiểu. Làm thế nào mà một điều tốt đẹp đến thế lại bị đàn áp ở Trung Quốc? Chiều hôm đó, tôi đã gặp một học viên Ba Lan, cô ấy nói: “Anh không lớn lên ở một nước cộng sản, còn tôi thì có. Đó là điều mà những chế độ chuyên chính cộng sản vẫn làm.”
Càng tìm hiểu tôi càng nhận ra là cô ấy đúng. Chế độ Cộng sản là vô thần và ở Trung Quốc chính quyền hoặc kiểm soát toàn bộ các giá trị tín ngưỡng tinh thần hoặc là đàn áp chúng. Pháp Luân Công là mục tiêu tiếp theo của họ.
Những cái chết và các vụ tra tấn tàn bạo tiếp tục diễn ra từ ngày này qua ngày khác. Mấy chục ngàn người bị giết để lấy nội tạng đang được ghi nhận bởi hàng loạt các báo cáo điều tra độc lập. Ngoài ra còn có các chiến dịch tuyên truyền nhiều tỷ đô la để bôi nhọ chúng tôi khắp nơi trên thế giới.
Tôi là một người da trắng và lớn lên ở vùng ngoại ô thành phố thủ đô. Tôi chưa bao giờ biết đến sự phân biệt, sự đàn áp hay tuyên truyền là gì và bây giờ tôi lại trở thành người khởi xướng bảo vệ nhân quyền.
Một buổi sáng, cha tôi gọi điện bảo rằng Phó Tổng lãnh sự Trung Quốc đã lăng mạ tôi trên một tờ báo địa phương để đáp trả về bài báo tôi đã viết nhằm nâng cao ý thức về cuộc bức hại. Một tháng sau, tôi kiện ông ấy tội lăng mạ. Đây là một vụ phức tạp. Không ai nghĩ tôi có thể thắng bởi vì nó liên quan đến quyền miễn trừ ngoại giao.
Năm sau, tôi ngồi trong phòng xử chờ phán quyết của tòa. Tòa đọc kết quả điều tra và quyết định lợi thế về phía tôi, cũng có nghĩa là tôi thắng kiện. Tôi rơi lệ. Đó là một trong những khoảnh khắc tuyệt vời nhất cuộc đời tôi. Vụ kiện đã tạo nên một tiền lệ trên toàn thế giới.
Mười chín năm sau, chúng tôi vẫn tiếp tục rảo bước trên những con đường để phát các tờ rời và nâng cao nhận thức của mọi người về những điều tàn bạo đang diễn ra ở Trung Quốc. Nhân lực và tài lực của chúng tôi vẫn còn hạn chế, nhưng 19 năm sau, kẻ áp bức nhân quyền mạnh nhất thế giới đã không còn có thể buộc hàng triệu con người mang trong tâm tấm lòng thiện lương và công lý trên toàn cầu phải im lặng.
Khi sắp bước sang tuổi 50, tôi thật sự thấm thía rằng câu trả lời chân chính xuất phát tự nội tâm. Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi đạt được sự an nhiên tinh thần sâu sắc nhất mà tôi có thể nghĩ đến.
Dĩ nhiên là tôi vẫn thích đi những chiếc xe hơi đẹp, mặc quần áo sang trọng và thực hiện các hiệp đàm buôn bán. Song, những điều ưu tiên nhất của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Không điều gì có thể kiểm soát sự tĩnh tại trong nội tâm ngoài việc tôi có thể đối xử với người khác và bản thân theo nguyên tắc Chân – Thiện – Nhẫn nhiều đến mức nào. Tôi vẫn đang cố gắng đề cao bản thân, nhưng ít nhất thì cuối cùng tôi vẫn đang tận hưởng hành trình này của bản thân.
(Hưởng ứng lời kêu gọi “Mừng ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế Giới” 2018 trên trang Minh Huệ.)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/9/365036.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/10/169786.html
Đăng ngày 25-5-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.