Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 15-5-2017] Đó là vào tháng 9 năm 1979, học viện quân sự nơi tôi theo học triển khai bài tập chạy cự ly dài 10km mỗi buổi sáng. Mỗi ngày tôi đều rất mệt mỏi và không thể nhấc chân lên được. Nhưng vì hiếu thắng nên tôi vẫn nhịn đau và tiếp tục chạy.
Sau một tháng, đầu gối phải của tôi sưng lên và cơn đau trở nên tồi tệ hơn. Việc di chuyển lên giường tầng cũng rất khó khăn, vì vậy tôi đã đi khám bác sĩ. Tôi đã phải nhập viện, đầu tiên là bệnh viện trường và sau đó là Bệnh viện 153.
Các bác sĩ khá lúng túng. Đầu tiên họ chẩn đoán đó là viêm khớp, sau đó là viêm khớp dạng thấp hoặc viêm khớp tái nhiễm. Tôi phải điều trị vật lý hàng ngày và dùng thuốc giảm đau liều cao, nhưng dường như đều không có tác dụng, nó cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học hành và huấn luyện của tôi.
Đáng sợ hơn, do dùng thuốc trường kỳ và áp lực tinh thần nên tôi còn mắc một loại bệnh kỳ quái là Hội chứng mẫn cảm thụ thể beta. Tôi đã hy vọng được thăng tiến sau khi tốt nghiệp trường quân sự và quay về đơn vị. Tuy nhiên với sức khoẻ hiện tại, giấc mơ đó đã tan thành mây khói. Tôi đã phải chuyển nghiệp và quay về địa phương.
Phục hồi
Ngày khó quên nhất trong cuộc đời tôi là vào tháng 10 năm 1996. Tôi mở một gói hàng và thấy cuốn Chuyển Pháp Luân. Ba chữ trên bìa thực sự thu hút sự chú ý của tôi.
Ở trang đầu tiên, tôi thấy ảnh của Sư phụ, và một cảm giác tuyệt vời bao trùm lấy tôi. Tôi đọc đi đọc lại Luận ngữ. Sau giờ làm việc, tôi cùng vợ đi tìm điểm luyện công. Chúng tôi tham gia nhóm học Pháp ngay lập tức.
Tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân hàng ngày vào buổi tối và luyện công tập thể vào lúc 6 giờ sáng trước khi đi làm. Khoảng ba tuần sau đó, tôi nhận ra rằng cơ thể mình nhẹ nhàng và các triệu chứng bệnh không còn nữa.
Sư phụ đã thanh lý cơ thể của tôi và cho tôi một cuộc sống mới. Tôi đã trở thành một con người mới, thực sự trải nghiệm được cảm giác vô bệnh.
Đọc sách Đại Pháp, tôi đã hiểu về nguồn gốc của sinh mệnh, tôi từ đâu đến và sẽ đi về đâu, tại sao tôi đến đây và tôi cần phải làm gì.
Một cuộc bức hại chưa từng có
Năm 1999, Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công và Phòng 610 đã được lập ra để bức hại Pháp Luân Công trên phạm vi cả nước.
Các cuộc họp của Phòng 610 là tuyệt mật, và các quan chức tham gia đều bị cấm ghi chép hay quay video. Các mệnh lệnh chỉ được phép truyền đạt bằng miệng. Các tài liệu do Phòng 610 ban hành, chỉ các bí thư đảng uỷ cấp quận huyện trở lên mới được xem, sau khi xem phải lập tức thu lại để tiêu huỷ.
Vào tháng 6, cơ quan nơi tôi làm việc triệu tập cuộc họp khẩn cấp đối với các trưởng bộ phận.
Bí thư đảng uỷ nói: “Tôi muốn truyền đạt lại tinh thần của cuộc họp cấp cao về Pháp Luân Công, cần tiếp tục rà soát và loại bỏ các nhân viên luyện công, phải có kế hoạch rõ ràng để chuẩn bị cho bước tiếp theo của cuộc đàn áp. Phải giám sát chặt chẽ các nhân viên luyện công, nhưng vẫn phải cân nhắc đến ảnh hưởng của quốc tế và trong nước, ngoài lỏng trong chặt, phải điều chuyển các nhân viên luyện công ra khỏi các vị trí quan trọng trong các cơ quan công an, cơ quan chính trị và các văn phòng. Các bộ phận đều phải thực hiện chính sách này.”
Lúc này, một vị lãnh đạo cấp khu vực muốn hiển thị một chút, liền nói rằng đã xem tiểu sử của người sáng lập Pháp Luân Công, rồi tiếp tục công kích và nói xấu Đại Pháp và Sư phụ.
Bảo vệ Đại Pháp
Tôi đứng dậy, chỉ vào anh ta và nói: “Thật quá vô lý! Anh đã từng đọc cuốn Chuyển Pháp Luân chưa? Chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn làm người tốt là tốt hơn, hay tham ô hủ bại, bài bạc gái gú là tốt hơn? Sư phụ của tôi truyền Pháp độ nhân vào thời loạn thế, khiến đạo đức nhân loại đề cao trở lại, xã hội ổn định, hơn 100 triệu người theo tập, đối với quốc gia và người dân mà nói thì trăm phần lợi ích. Tôi là một người tu luyện Pháp Luân Công.”
Tất cả mọi người, đặc biệt là vị cán bộ vừa phát ngôn, đều chết lặng. Một số người rất ngạc nhiên, có một người nói: “Anh ấy là một học viên Pháp Luân Công. Thật đáng nể!” Bí thư đảng uỷ lặng lẽ hồi lâu, cuối cùng tuyên bố kết thúc cuộc họp.
Ngày hôm sau là chủ nhật, và như thường lệ tôi đi đến điểm luyện công. Gần một trăm cảnh sát vũ trang và nhân viên an ninh xuất hiện, nhưng chúng tôi vẫn hoàn thành năm bài công pháp.
Các nhân viên Phòng 610 đã ra quân toàn lực. Đội cảnh sát hình sự và Phòng an ninh chính trị đã quay video và chụp ảnh tôi. Tôi nghĩ: “Có gì phải sợ chứ, tôi là một học viên chân chính. Cho dù đầu rơi cũng vẫn ngồi đả toạ ở đây!”
Đường đường chính chính đối mặt với cuộc bức hại
Một buổi sáng đầu tháng 7, giám đốc sở cảnh sát đến văn phòng của tôi. Ông ấy nói về gia đình tôi và những thành tựu nghề nghiệp của tôi và cuối cùng đề cập đến Pháp Luân Công. Ông đã dành hơn một giờ để thuyết phục tôi từ bỏ Pháp Luân Công.
Ông khuyên tôi: “Anh chỉ cần công khai tuyên bố từ bỏ việc tu luyện. Chúng tôi sẽ đưa lên báo chí và truyền hình. Anh vẫn có thể luyện tập ở nhà. Tác động sẽ không lớn, và mọi việc sẽ ổn thôi.“
Tôi nói với ông rằng tôi sẽ không từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công.
“Ồ, tôi biết rằng tu luyện Pháp Luân Công là điều anh muốn làm”, ông nói. “Nếu Pháp Luân Công không tốt, tại sao rất nhiều người tập luyện? Nhưng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không nói lý, và rất nhiều người trong chúng tôi đã trải qua nhiều cuộc vận động chính trị của nó. Anh không biết điều này, bởi vì anh vẫn còn trẻ.
“Cậu là một trong những người chủ chốt mà chúng tôi muốn bắt giữ. Nếu cậu tiếp tục tập luyện, cậu sẽ bị khai trừ khỏi ĐCSTQ, bị đuổi việc, bị giam giữ như một tội phạm, và bị kết án. Tôi biết các học viên Pháp Luân Công là những người tốt và tôi không muốn làm hại anh. Nhưng nếu tôi bị áp lực, tôi phải thực hiện theo mệnh lệnh. Cậu sẽ có kết cục khác hẳn so với hiện tại. Nhưng đó là sự lựa chọn của cậu. ”
Với các tuyên truyền trên truyền hình và báo chí, tôi cảm thấy rằng một cuộc bức hại khủng khiếp đang đến gần. Ngày 22 tháng 7, tôi đã đến văn phòng chính quyền tỉnh để kiến nghị quyền được tu luyện và đã bị bắt. Vị bí thư yêu cầu tôi đến gặp ông ấy tại văn phòng.
“Anh thực sự là một học viên Pháp Luân Công à?” Ông ấy hỏi: “Anh muốn gì? Tu luyện Pháp Luân Công hay là một đảng viên của ĐCSTQ? Nếu anh từ bỏ tu luyện, mọi việc sẽ ổn và anh sẽ được thăng tiến! Nếu anh chọn tu luyện Pháp Luân Công, anh sẽ phải đối mặt với việc bị sa thải, giam giữ, và lao động cưỡng bức, và con của anh sẽ bị tước đoạt quyền được giáo dục.
“Các vụ bắt giữ quy mô lớn đang diễn ra trên khắp cả nước. Các phụ đạo viên Pháp Luân Công đã bị bắt rồi. Anh là một trong những người chủ chốt tổ chức tụ họp bất hợp pháp. Đây là cơ hội cuối cùng của anh.”
Tôi đứng dậy và nói với ông ấy rằng tôi sẽ không từ bỏ Pháp Luân Công và đưa cho ông ấy một bài viết của tôi với tựa đề: “Sự lựa chọn của tôi.” Ông ấy đã không dám nhận. Tôi phải đặt nó lên bàn và nói lời tạm biệt.
Các viên chức ĐCSTQ đã bắt tôi vào ngày 24 tháng 7 năm 1999 và giam tôi trong văn phòng trong vài tháng. Tôi đã bị cảnh sát thẩm vấn hoặc bị văn phòng gây áp lực từ bỏ tu luyện. Tôi vẫn đọc thuộc Pháp và luyện công.
Tôi đã bị giam giữ hai lần, sau hơn hai năm bị giam giữ, tôi bị đưa đến trại lao động cưỡng bức và ở đó ba năm. Tôi cũng bị đuổi việc.
Cho dù tà ác điên cuồng và tàn khốc đến mức nào, tôi vẫn kiên định niềm tin đối với Sư phụ và Đại Pháp. Trong thời gian phải sống trôi giạt, đi đến đâu tôi cũng nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Công. Với niềm tin vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp, tôi đã được Sư phụ bảo hộ. Qua nhiều thăng trầm, tôi trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính.
Quay đầu nhìn lại, điều đáng mừng nhất là, đối diện với sinh tử, đứng giữa lựa chọn giữa người và Thần, tôi đã lựa chọn tu luyện Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/15/346895.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/25/163989.html
Đăng ngày 26-8-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.