Bài viết của Tuệ Thanh, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-12-2017] Tôi là một học viên đắc Pháp trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, ngày cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu. Bản thân tôi đã từng trải qua bức hại, nên tôi rất oán hận cảnh sát và các quan chức chính phủ.

Tôi biết rằng suy nghĩ này của tôi không phù hợp với Pháp, do vậy, tôi cần thay đổi suy nghĩ của bản thân và buông bỏ nhân tâm để tìm cơ hội cứu độ những người tham dự bức hại, bởi họ mới chính là những nạn nhân đáng thương nhất.

Một đội trưởng đội an ninh nội địa ở địa phương tôi đã nhiều lần tham dự vào cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Ông là một trong những người bị báo cáo thường xuyên nhất ở địa phương và trên trang web Minh Huệ. Các học viên trong và ngoài nước đã nhiều lần giảng chân tướng cho ông về Pháp Luân Công. Tuy đã lắng nghe, nhưng ông vẫn tiếp tục bức hại các học viên, thậm chí đôi lúc còn rất tàn ác. Ông cũng là người thường xuyên tham gia bắt giữ và giám sát tôi. Bất cứ khi nào có học viên địa phương bị bắt, ông đều nhắc đến tôi.

Một lần, một học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bắt, ông đã nói với một học viên khác rằng nếu vụ bắt giữ này được báo cáo trên trang web Minh Huệ thì ông sẽ đưa tôi đến trại lao động cưỡng bức ngay lập tức. Tôi biết những gì ông nói không đáng để tôi phải bận tâm, chỉ những gì Sư phụ nói mới được tính.

Nhưng tôi tự hỏi tại sao ông ta lại đối xử với tôi như vậy. Tôi nghĩ rằng tôi nên đối mặt và giảng chân tướng cho ông, nhưng trong thâm tâm, tôi thực sự không muốn làm việc ấy. Tại sao lại như vậy? Tôi liền nhìn sâu vào nội tâm của bản thân và phát hiện rằng tôi có thái độ đối kháng với ông, mà ẩn sâu chính là tâm oán hận do bản thân đã bị trường kỳ bức hại.

Sau đó, ông đã dẫn một số cảnh sát đến lục soát nhà của các học viên và bắt họ. Tôi nghĩ: “Mình không thể để ông ấy phạm tội lần nữa, mình cần buông bỏ tâm oán hận và thay đổi quan niệm, có vậy mình mới cứu được ông ấy.”

Nghĩ vậy, tôi và một đồng tu đã đến nhà ông. Lúc đầu, ông không nhận ra tôi, nhưng người đồng tu đi cùng tôi đã nói cho ông biết tôi là ai. Sau đó, ông đã mời chúng tôi vào nhà. Sau khi chúng tôi ngồi xuống ghế, ông đã nhìn chằm chằm vào tôi và nói: “Trông phong thái của ông rất tốt, thật đáng kinh ngạc.”

Thật vậy, hơn mười năm nay, chúng tôi đã không gặp mặt nhau. Lần cuối cùng chúng tôi chạm mặt là khi ông ra lệnh còng tay tôi và đưa tôi đến đồn cảnh sát. Chỉ khi tôi bị tra tấn đến gần chết thì ông mới cho phép một tù nhân đưa tôi ra khỏi trại tạm giam để gia đình tôi có thể đưa tôi về nhà. Sau khi về nhà, thân thể tôi đã hồi phục rất nhanh chóng. Vì vậy, mặc dù tôi và ông đã nhiều lần chạm mặt nhau nhưng ông đã không nhận ra tôi.

Đầu tiên, chúng tôi giảng chân tướng căn bản về cuộc bức hại cho ông và giải thích rằng tất cả những báo cáo trên các phương tiện truyền thông về Pháp Luân Công đều là vu khống. Chúng tôi còn nói với ông rằng điều chính yếu trong tu luyện Pháp Luân Công là trở thành một người tốt. Sau đó, chúng tôi khuyến khích ông hỏi bất cứ câu gì nếu còn chưa rõ về Pháp Luân Công.

Chúng tôi cũng hỏi ông lý do tại sao ông bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Ông nói rằng ông chỉ nghe theo mệnh lệnh của cấp trên. Nghe vậy, chúng tôi liền nhắc đến cuộc Cách mạng Văn hóa mà trong đó những cảnh sát thạm dự bức hại đều đã bị đưa đi hành quyết bí mật, và nhắc ông rằng đó là một bài học giáo huấn cho ông.

Sau đó, ông nói với tôi lý do tại sao ông oán hận tôi: đó là vì cấp trên của ông đã bịa chuyện để kích động sự thù hận của ông đối với tôi. Sau khi nghe tôi giải thích rõ ràng, hiểu lầm giữa chúng tôi đã được giải trừ.

Tiếp theo, chúng tôi nói với ông rằng bức hại Pháp Luân Công là trái với pháp luật. Ông nói, ông chỉ làm theo Điều 300 của Luật Hình sự. Chúng tôi nói rằng thực ra bức hại Pháp Luân Công chính là chống lại Điều 300 vì đó là hành vi vi phạm Hiến Pháp. Chúng tôi cũng khuyên ông nên ngầm bảo vệ các học viên Pháp Luân Công bởi vì những cảnh sát tham dự bức hại sẽ sớm bị điều tra.

Sau khi nói chuyện với ông và về nhà, tôi đã hướng nội nhìn lại bản thân. Tôi thấy mình vẫn còn tâm cố chấp và chưa thực sự từ bi với ông.

Về sau, tôi đã thay đổi toàn diện quan niệm của mình đối với ông. Tôi đã vứt bỏ nhân tâm, tìm gặp ông nhiều lần để giảng chân tướng cho ông và khuyên ông thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Ông cũng đồng ý với tôi rằng ĐCSTQ đã hoàn toàn hủ bại.

Thực ra, những học viên Pháp Luân Công mà ông từng bức hại đều đã giúp ông và gia đình làm tam thoái. Tôi nói với ông rằng ông sẽ phải đền bù cho những sai lầm của mình vì đã bức hại Pháp Luân Công. Ông nói rằng ông đang phải đền bù. Khi xem xét lại những lời nói và hành vi của ông, tôi thấy đúng là ông đang phải chịu đền bù.

Trong đơn kiện Giang Trạch Dân mà chúng tôi gửi cho Tòa án tối cao và Viện kiểm sát nhân dân tối cao, chúng tôi đã nhắc đến tên của ông, vì vậy ông nói rằng chúng tôi đã kiện ông. Tôi nói rằng trong tương lai ông sẽ là một nhân chứng cho cuộc bức hại, và ông cũng có thể kiện Giang Trạch Dân. Ông nói rằng sớm muộn ông cũng sẽ kiện Giang bởi vì ông ta là một kẻ phản bội tổ quốc và đã bán lãnh thổ của đất nước cho Nga.

Mặc dù tôi đã xuất tâm đi giảng chân tướng và cứu độ người cảnh sát này, nhưng chính nhờ có sự từ bi của Sư phụ và sự kiên trì bền bỉ giảng chân tướng của các đồng tu cả trong và ngoài nước mà ông đã có cơ hội lựa chọn tương lai cho mình. Quá trình này đã giúp tôi thay đổi quan niệm của bản thân, trừ bỏ nhân tâm để thực hiện sứ mệnh và thệ ước của bản thân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/8/357540.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/17/167618.html

Đăng ngày 11-2-2018; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share