Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-9-2017] Tôi năm nay 70 tuổi. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình trong việc hướng nội tìm mỗi khi tôi gặp vấn đề.

Nhóm học Pháp của chúng tôi

Tôi cảm thấy không thoải mái với một học viên trong nhóm học Pháp. Trong khi những người khác đang học, thì ông ấy tự ý nói chuyện và liên tục làm gián đoạn những người khác. Khi ai đó bắt đầu chia sẻ, thì ông ấy lại tranh nói, không cho người khác chia sẻ. Khi ai đó hỏi vấn đề gì, ông ấy lại trả lời theo thể ngộ của mình.

Tôi đã góp ý với ông nhiều lần, nhưng ông vẫn không lắng nghe. Thay vào đó, ông ấy đã vài lần tranh cãi gay gắt với tôi.

Sau đó tôi quyết định tránh xa ông ấy. Tôi có cơ hội tham gia vào một nhóm giảng thanh chân tướng và rời xa nhóm học Pháp. Nhóm của chúng tôi thường ra ngoài để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và giúp họ hiểu rõ cuộc đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Mãi cho đến khi tôi đọc “Lời chúc gửi Pháp hội Đài Loan [2016”] của Sư phụ, tôi mới nhận ra vấn đề của mình.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện là tu nhân tâm, tu chính mình; khi có vấn đề, khi có mâu thuẫn, khi có khó khăn và bị đối xử bất công bằng, thì vẫn có thể hướng nội tìm trong bản thân mình, thế mới là tu luyện thật sự, mới có thể đề cao không ngừng, mới có thể đi cho chính con đường tu luyện, mới có thể tiến về viên mãn!”

Tôi chợt nhận ra: thái độ và cách hành xử của các học viên khác chẳng phải là tấm gương phản chiếu chấp trước của tôi hay sao? Tại sao tôi không hướng nội để tìm hiểu tại sao tôi lại cảm thấy bực bội với ông ấy? Từ tấm gương phản chiếu đó, tôi nhận ra mình có tâm hiển thị và tâm tranh đấu mạnh mẽ được che giấu dưới một hình thức khác.

Tôi đã học Pháp nhiều hơn và tăng cường phát chính niệm để loại bỏ những chấp trước này.

Sau đó, nhóm giảng chân tướng của tôi quay trở lại nhóm học Pháp chung. Tôi bắt đầu chỉ nhìn vào điểm tốt của người học viên này thay vì có những suy nghĩ tiêu cực về ông ấy. Mọi thứ đã thay đổi và ông ấy cũng thay đổi. Ông bắt đầu chú ý đến tu khẩu và biết cân nhắc xem những gì nên nói, những gì không nên nói.

Lập nhóm hạng mục Đại Pháp

Tôi và một học viên khác, tên là Miao, cùng tham gia giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp từ năm 2015. Chúng tôi đi ra ngoài mỗi ngày và chưa bao giờ bị cảnh sát bắt giữ, mặc dù ĐCSTQ luôn muốn bắt giữ các học viên.

Một học viên khác, tên là Wei, mặc dù tham gia cùng nhóm chúng tôi từ năm 2016, nhưng tôi không muốn đưa cô ấy đi cùng. Tôi nghĩ rằng cô ấy có tâm sợ hãi và điều này có thể mang đến rắc rối cho chúng tôi, nhưng vì Sư phụ yêu cầu chúng ta phải phối hợp và giúp đỡ lẫn nhau, nên chúng tôi đã để cô ấy đi cùng.

Hai tuần sau, cả hai học viên trong nhóm chúng tôi đã bị bắt trong khi giảng thanh chân tướng. Mặc dù họ đã được thả ra ngay sau đó, nhưng Wei đã rời khỏi nhóm chúng tôi.

Nhìn lại, tôi nhớ lại những lời Sư phụ giảng:

“Tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.“ (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Sự việc xảy ra không phải là lỗi của cô ấy, nhưng suy nghĩ của tôi cho rằng nỗi sợ hãi của cô ấy có thể gây rắc rối cho chúng tôi đã dẫn đến sự việc này.

Sau đó, một học viên khác, tên là Tao, đã gia nhập với chúng tôi. Cả ba chúng tôi đã phối hợp với nhau rất tốt.

Rắc rối lại xảy ra khi học viên Dai tham gia cùng chúng tôi vào đầu năm nay. Một thời gian ngắn sau đó, cả ba học viên Miao, Tao và Dai suýt bị bắt lần thứ hai.

Tôi không muốn Dai đi cùng. Cô ấy có tâm sợ hãi và cô ấy luôn hỏi liệu mình có bị theo dõi hay không. Nỗi sợ hãi và tâm nghi hoặc của cô ấy đã khiến chúng tôi bắt đầu lo lắng. Sau đó, chúng tôi yêu cầu cô ấy không nên đi cùng chúng tôi nữa.

Một ngày sau khi học Pháp nhóm, Dai đã đi giảng chân tướng cùng chúng tôi một lần nữa.

Đột nhiên tôi nhận ra mình đã không hướng nội tìm. Tôi đã phát sinh suy nghĩ tiêu cực về cô ấy. Đã đến lúc nhóm chúng tôi cần phải đề cao tâm tính!

Chúng tôi đã dành thời gian để hướng nội và loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực về người khác. Sau đó, chúng tôi mời Dai đi cùng chúng tôi. Chúng tôi đã giúp cô ấy có được chính niệm mạnh mẽ hơn. Dần dần tâm sợ hãi của cô ấy ngày càng yếu đi. Một ngày nọ, cô ấy tự bước ra ngoài một mình. Cô ấy đã nói chuyện với nhiều người trên đường về Đại Pháp và giúp năm người trong số đó thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Cuối cùng, tôi đã hiểu được rằng tu luyện là tu chính bản thân mình và nếu chúng ta cứ khăng khăng muốn thay đổi người khác, thì đó không phải là tu luyện. Chỉ có hướng nội vô điều kiện và loại bỏ các chấp trước của mình thì mới là chân tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/9/30/354365.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/4/166286.html

Đăng ngày: 21-11-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share