Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 1-11-2017] Mẹ tôi, một học viên Pháp Luân Đại Pháp, đã gặp vấn đề bất thường về sức khỏe vào đầu năm nay. Bà bị võng lưng, bước đi chật vật. Bà yếu đến mức phải dừng lại sau khi đi chỉ vài bước. Bụng dưới của bà đau đớn đến mức bà không bắt chéo chân được. Cánh tay của bà quá yếu nên bà không thể giơ tay lên khi luyện bài công pháp thứ hai của Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù rất khó chịu, nhưng bà vẫn tiếp tục giảng chân tướng về Đại Pháp. Tuy nhiên, hiệu quả không tốt vì trong tình trạng này nên khiến bà cảm thấy lo lắng.
Tôi đã khuyên mẹ ở lại để học Pháp, luyện công và phát chính niệm cùng tôi. Qua việc hướng nội, mẹ tôi đã tìm ra nguyên nhân gốc rễ của vấn đề sức khoẻ của bà. Gần đây bà đã dành rất nhiều thời gian và công sức để làm thịt và xúc xích xông khói cho anh trai tôi. Bà lấy thịt ra ngoài phơi khô vào ban ngày, và lo lắng rằng nó có thể bị ướt vào những ngày nhiều mây, hoặc quá khô vào những ngày nắng. Việc này đã làm nảy sinh chấp trước.
Tìm ra sơ hở
Ngoài ra, mẹ tôi đã ôm giữ oán hận đối với cha tôi trong nhiều năm vì bà nghĩ ông không quan tâm đến bà. Tu luyện đã nâng cao tâm tính của bà. Tuy nhiên, khi cha tôi phàn nàn về việc nhà, mẹ tôi sẽ tranh cãi với ông. Bà nói: “Ông phàn nàn về việc phải làm một chút việc nhà vì ông đã ngoài 80, nhưng tôi cũng chỉ trẻ hơn ông vài tuổi. Tại sao tôi phải làm mọi thứ?” Việc bà thừa nhận tuổi già của mình hẳn đã chiêu mời cựu thế lực khiến chúng gây ra các giả tướng về tuổi già.
Sau khi tìm ra sơ hở, mẹ tôi và tôi đã phát chính niệm mạnh mẽ để giải thể can nhiễu. Bà nghĩ: “Tôi là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi chỉ theo sự an bài của Sư phụ. Mặc dù tôi có sơ hở và chấp trước, nhưng tôi sẽ chính lại bản thân dựa trên các tiêu chuẩn của Đại Pháp.”
Sư phụ giảng:
“‘Tính mệnh song tu’ chính là ngoài việc tu luyện tâm tính ra, cũng đồng thời tu mệnh; nghĩa là, cải biến bản thể. Trong quá trình cải biến ấy, trong khi các tế bào của con người dần dần được vật chất cao năng lượng thay thế, thì lão hoá sẽ chậm lại. Thân thể biểu hiện sự lùi lại hướng về tuổi trẻ con người, dần dần lùi lại, dần dần chuyển hoá; cuối cùng khi đã hoàn toàn được vật chất cao năng lượng thay thế, [thì] thân thể cá nhân ấy đã hoàn toàn chuyển hoá thành một loại thân thể [cấu thành từ] vật chất không gian khác”(Chuyển Pháp Luân)
Vì chúng ta biết rằng thân thể của người tu luyện đang biến đổi theo hướng trẻ hóa, vậy thì sao bà ấy có thể thừa nhận mình đang già đi được? Sau khi mẹ tôi hiểu rõ hơn về Pháp, tình trạng sức khoẻ của bà trở lại bình thường. Bây giờ, bà trông tràn đầy sức sống hơn cả những người trẻ tuổi.
Tìm ra các chấp trước
Tôi cũng tìm ra nhiều chấp trước trong quá trình giúp đỡ mẹ. Sau khi được thông báo về tình trạng sức khoẻ của mẹ, suy nghĩ đầu tiên của tôi là bà ấy đã già. Tôi từng thường xuyên nhắc bà đừng làm việc quá sức vì bà đã có tuổi. Những lời của tôi rõ ràng đã thừa nhận tuổi tác của bà.
Tôi cũng thấy mình đã thiếu kiên nhẫn, muốn thoải mái và ôm giữ các mục tiêu cá nhân. Khi mẹ tôi muốn giảng chân tướng mỗi ngày, tôi đi cùng và mệt mỏi vì phải theo bà ấy. Tôi nghĩ: “Tại sao mẹ không ở nhà học Pháp hay phát chính niệm, và đợi khỏe hơn hãy ra ngoài? Làm như thế này lãng phí nhiều thời gian.”
Mẹ tôi đã vượt qua được khó khăn và kiên trì giảng chân tướng, bất kể mưa hay nắng, vì bà biết thời gian mà Sư phụ đã kéo dài cho chúng ta để đề cao là quý báu. Bà đã hồi phục rất nhanh.
Tôi cảm thấy xấu hổ khi so sánh mình với mẹ. Sau khi bà về nhà, tôi cảm thấy nhẹ nhõm – đó là một thái độ ích kỷ. Tâm ích kỷ của tôi đã bị cựu thế lực lợi dụng. Tôi quỳ xuống và vắt chéo hai chân. Tôi nghĩ mình sẽ ổn thôi vì tôi là người tu luyện. Tôi tự đi về nhà. Mắt cá chân của tôi bị sưng nặng và tôi không thể đi được.
Tôi biết chính niệm đầu bất hảo của mình đã dẫn đến khổ nạn này. Tôi đứng trước ảnh của Sư phụ và thú nhận rằng mình đã xuất niệm sai. Tôi cũng cầu xin Sư phụ giúp đỡ để tôi không bỏ lỡ việc giảng chân tướng vào ngày hôm sau. Tôi đã có sơ hở trong vấn đề của mẹ, nhưng tôi đã phủ nhận an bài của cựu thế lực. Tôi đã có thể đi lại vào ngày hôm sau và không bỏ lỡ một ngày giảng chân tướng.
Phối hợp với các đồng tu
Vào các buổi cuối tuần, tôi và con gái thường đi giảng chân tướng cùng nhau, tuy nhiên cháu phải đi làm vào một cuối tuần. Đây không phải là việc không tốt, vì tôi có thể tự mình đi và phát nhiều tài liệu giảng chân tướng.
Ngay khi bước ra khỏi khu dân cư, tôi thấy một học viên khác đang đợi mình ở gần cổng. Tôi hơi thất vọng. Một niệm bất hảo xuất hiện trong đầu tôi: “Thật buồn vì mình không thể đi tuyến đường mà mình muốn đi. Hôm nay mình sẽ không thể phát nhiều tài liệu được.” Tôi biết đó là một niệm không chính, nhưng tôi không thể chính lại ngay lúc đó được.
Tôi đi sau học viên này nhưng lại bị vấp và ngã xuống đất. Hóa ra là một miếng sắt trên vỉa hè xi măng đã mắc vào dép của tôi và làm tôi ngã. Sư phụ đã điểm hóa cho tôi thông qua việc này để tôi loại bỏ tâm hiển thị và phàn nàn.
Sư phụ giảng:
“Tất nhiên, hình thức chuyển hoá nghiệp lực cũng không hoàn toàn giống [hệt] như tôi vừa giảng; cũng sẽ [có] biểu hiện tại các phương diện khác. Ngoài xã hội, ở gia đình đều xuất hiện. Đi ngoài đường, hoặc trong các hoàn cảnh xã hội khác, đều cũng có thể gặp chuyện phiền phức. Cần làm cho chư vị vứt bỏ những tâm nào mà chưa vứt bỏ được ở nơi người thường. Tất cả các tâm chấp trước, miễn là chư vị có, thì cần phải vứt bỏ tại các chủng hoàn cảnh [khác nhau]. [Sẽ] làm cho chư vị trượt ngã, từ đó mà ngộ Đạo; tu luyện là như thế.” (Chuyển Pháp Luân)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/1/356158.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/8/166324.html
Đăng ngày 20-11-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.