Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 5-9-2017] Tôi nhận thức rằng viết một bài chia sẻ cũng là cơ hội để nhìn nhận lại quá trình tu luyện của mình. Qua đó, tôi sẽ nhận ra được các thiếu sót.

Đệ đơn kiện Giang Trạch Dân

Tháng 5 năm 2015, việc đệ đơn kiện Giang Trạch Dân bắt đầu. Tôi chần chừ gửi đơn kiện. Môi trường tu luyện của tôi đang rất tốt. Tôi không muốn làm bất cứ điều gì gây nguy hại cho môi trường của mình, vì vậy tôi đã giữ lại đơn kiện.

Sau đó, các học viên khác khuyến khích tôi đệ đơn kiện. Tôi đã đổi ý vì đơn kiện do một học viên vừa mới bắt đầu tu luyện chuẩn bị, vì vậy tôi cũng bắt đầu chuẩn bị hồ sơ cho vụ kiện.

Tuy nhiên, tôi vẫn còn do dự. Tôi là một học viên mà chính quyền không biết rõ và tôi trân quý môi trường tu luyện của mình. Tuy nhiên, các học viên khác vẫn tiếp tục khích lệ tôi, vì vậy tôi đã quyết định bước ra và gửi đơn kiện vào tháng 7.

Bị các học viên hiểu lầm

Tôi đã gửi đơn kiện, nhưng niệm của tôi không chính. Tôi vẫn nghĩ rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sẽ bắt giữ mình. Tôi không hiểu rằng đây là một niệm bất chính. Tôi không nên nghi ngờ và nên phủ nhận những suy nghĩ như vậy.

Tôi đọc các báo cáo trên Internet rằng một số học viên ở các khu vực khác nhau đã bị bắt giữ vì đệ đơn kiện Giang Trạch Dân. Điều này không giúp ích gì cho việc giảm nhẹ tâm lo lắng.

Tôi định đi nghỉ ngoài thị trấn. Tôi nói với một đồng tu rằng tôi định đi du lịch ra khỏi thành phố và sẽ không tham gia nhóm học Pháp vào tuần sau. Cô ấy nhìn tôi một cách hoài nghi và nói: “Thật tuyệt, đi nghỉ vui vẻ nhé!” Tôi cảm thấy có chút mỉa mai trong giọng điệu của cô ấy.

Không lâu sau đó, cảnh sát địa phương và nhân viên của ủy ban khu phố đến nhà tôi. Nhưng tôi đã không mở cửa.

Tôi đã phát chính niệm mạnh mẽ: “Kiện Giang Trạch Dân là điều đúng đắn nên làm.” Họ đã sớm rời đi.

Tôi đã nói chuyện với các học viên địa phương về điều này, nhưng một số người hoài nghi và nói: “Thật sao?” Tôi cảm thấy họ đã không cố gắng giúp tôi nhận ra tại sao điều này lại xảy ra, và thay vào đó lại coi thường tôi. Tôi cảm thấy rằng họ nghĩ tôi tu luyện rất kém.

Phản ứng trước nhận xét của các đồng tu

Tôi luôn đối xử tử tế và chân thành với các đồng tu. Khi được nhờ giúp đỡ giải quyết vấn đề của họ, tôi làm hết sức mình. Vì vậy, bây giờ tôi rất bối rối. Tại sao họ xem thường tôi như vậy, tôi đã làm gì sai?

Tôi nghĩ rằng thành thực với nhau là tốt nhất. Nếu họ nghĩ tôi có vấn đề thì nên cho tôi biết. Nhờ đó, tôi sẽ tiếp tục bước đi trên hành trình tu luyện tâm tính của mình. Tôi không nhận ra tình huống này là để mình loại bỏ những tâm người thường.

Tôi từng dành cả tuần làm việc để cài đặt máy tính cho một đồng tu. Khi những người khác hỏi xem tôi có ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp vào tuần đó không, tôi đã cảm thấy rất khó chịu. Họ không thừa nhận nỗ lực của tôi trong một hạng mục khác? Tôi đã bị xúc phạm.

Tôi bắt đầu nhớ nhiều thứ đã từng khiến tôi tổn thương trước đây. Một đồng tu từng nói với tôi rằng: “Trạng thái tu luyện của anh là tệ nhất trong nhóm.” Tôi đã không bình luận gì.

Tuy nhiên, khi nhớ lại nhận xét đó, tôi cảm thấy khó chịu vì bị xem là tu luyện kém. Tôi đã dành rất nhiều thời gian cho các vấn đề về kỹ thuật, tôi dành ít thời gian để phát tờ rơi và giảng chân tướng trực diện. Tôi cảm thấy mình bị lợi dụng, như thể họ chỉ đến với tôi khi họ cần tôi, nhưng lại bỏ tôi khi họ không cần, vì vậy tôi bắt đầu tránh né những học viên này.

Tôi mất niềm tin vào tu luyện và thậm chí nghĩ đến việc bỏ tu luyện. Tôi không muốn gặp các học viên. Tôi cảm thấy chán nản và không thích luyện công. Tôi chỉ đọc một vài đoạn trong sách Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Tôi biết mình có vấn đề nhưng không biết chính xác nó là gì.

Lời giảng của Sư phụ đã giúp tôi tìm ra chấp trước

Tôi tiếp tục cảm thấy như vậy cho đến tháng 4 năm sau. Tôi bắt đầu học Pháp với một bác sĩ cao tuổi. Tôi ngộ được khi đọc các bài giảng rằng một học viên phải kiên định tu luyện.

Sau đó, tôi hướng nội và phát hiện ra mình đã không hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Tôi đã giải quyết các tình huống bằng quan niệm người thường. Dần dần tình trạng của tôi bắt đầu cải thiện.

Tôi lại bắt đầu tiếp xúc trở lại với các đồng tu. Tôi thấy mình bận rộn làm các việc Đại Pháp nhưng vẫn có vấn đề. Tôi bắt đầu học thuộc Hồng Ngâm IV.

Sau khi học thuộc Hồng Ngâm IV, tư tưởng của tôi trở nên minh bạch hơn. Tôi nghĩ có lẽ là do tôi đã tạo ra hoàn cảnh khiến các học viên khác dựa dẫm vào mình quá nhiều ở một số lĩnh vực.

Ngoài ra, tôi cũng nhận ra rằng mình có tâm lý “làm các việc”. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra chấp trước này.

Sau khi học thuộc Hồng Ngâm IV lần thứ hai, tôi đã minh bạch hơn về vấn đề của mình.

Sư phụ đã giảng:

“Ai chưa làm tốt thì chư vị hãy tranh thủ [thời gian] mà làm, không cần bất kể ai chứng thực chư vị, cũng không cần biểu hiện cho bất kể ai xem, chư vị làm theo lương tâm của chư vị thì Sư phụ đều nhìn thấy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi đã đọc bài giảng Pháp này rất nhiều lần. Một lần nữa, tôi ngộ ra rằng chúng ta làm tốt các việc không phải để hiển thị cho người khác và được khen ngợi. Tôi đã quá chấp trước vào những gì người khác nghĩ về mình và mong được họ thừa nhận.

Tôi hiểu rằng tất cả các sự việc trong quá khứ là để giúp tôi tìm ra chấp trước và loại bỏ chúng. Tuy nhiên, tôi đã không tận dụng tốt những cơ hội này. Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã không nhận ra an bài của Sư phụ.

Khi hoàn thành bài chia sẻ này, tôi tự nhủ: “Vì giờ mình đã nhận thức được rồi, nên mình sẽ làm tốt hơn. Mình nhất định sẽ đề cao.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/9/5/349004.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/3/166267.html

Đăng ngày 13-11-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share