Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-12-2016] Ba mươi năm trước đây, một thầy bói đã nói với tôi rằng tôi chỉ có thể sống được đến 68 tuổi. Điều đó khiến tôi rất chán nản, nhưng tôi lại cứ cảm thấy mình có thể vượt qua được “quan nạn sinh tử này”.

Tôi tin rằng Pháp Luân Công là con đường chân chính và chỉ có Nhà sáng lập pháp môn, Sư phụ Lý Hồng Chí có thể cứu được tôi mà thôi.

Khi đọc các bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, tôi đã nhìn thấy có gì đó xuất hiện giống như các tia sáng tỏa ra từ các trang sách.

Lúc tôi thực hiện động tác “Đầu tiền bão luân” trong bài công pháp “Pháp Luân Trang Pháp”, tôi ngay lập tức tiến nhập vào một trạng thái rất yên bình. Ngón giữa bàn tay phải của tôi dường như cứ vươn dài ra đến bất tận vậy. Một chiếc cổng cổ xưa có vòm rộng lớn và các tòa nhà tráng lệ cũng xuất hiện trên ngón tay của tôi. Khung cảnh này vẫn còn hiện diện đến tận khi tôi hạ cánh tay xuống làm động tác “Phúc tiền bão luân”.

Hai lần đối diện với cái chết

Năm 2012, tôi bước sang tuổi thứ 68. Ngày 23 tháng 8, lúc tôi đang luyện bài tĩnh công tọa thiền, một câu nói đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi: “Thời gian đã hết và nhà ngươi sẽ phải chết.” Tôi cảm thấy sợ và nghĩ rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi. Nó nhắc tôi nhớ tới lời tiên tri [của người thầy bói] 30 năm trước đây.

Hai ngày sau, trong lúc đang ngủ, tôi bổng nhiên cảm thấy đau tim. Giống như có ai đó đang bóp chặt lấy trái tim của tôi và không muốn buông nó ra vậy. Cơn đau đã khiến tôi phải ngồi dậy. Tôi cảm thấy khó thở và mồ hôi vã ra đầm đìa. Như thể tim tôi sẽ ngừng đập bất cứ lúc nào vậy.

Tôi dựng tay lên để phát chính niệm cường đại với tâm niệm: “Ta là một đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp, và không ai được phép lấy đi mạng sống của ta cả.” Tôi đã hét lớn xin Sư phụ hãy cứu con. Khoảng một phút sau đó, cơn đau đã biến mất!

Tôi mơ màng và chìm lại vào giấc ngủ. Tôi cảm thấy Sư phụ đã cấp cho tôi một quả cầu ánh sáng và khai mở huyệt “Lao cung” trên bàn tay trái của tôi. Quả cầu ánh sáng lớn này nằm trên lòng bàn tay của tôi và phát ra ánh sáng vàng. Tôi nghĩ nó chắc hẳn là một Pháp khí [mà Sư phụ đã cấp cho tôi] dùng để diệt trừ tà ác.

Ngày hôm sau, ngực và lưng tôi đau ê ẩm. Khuôn mặt của tôi tái nhợt, hai tay và hai chân của tôi cảm thấy rất yếu. Tôi biết rằng Sư phụ đã bảo hộ cho mình. Tâm tôi ngập tràn lòng biết ơn vô hạn đối với Sư phụ.

Tuy nhiên, năm ngày sau, tôi lại gặp rắc rối. Vào buổi tối, tôi thấy rất nóng ở lưng, như thể có một miếng sắt nóng đang mắc kẹt ở lưng tôi vậy. Ngực của tôi cảm thấy giống như va phải một tảng băng trôi, và luồng gió lạnh cứ liên tục đổ vào bụng dưới của tôi. Những biến động giữa nóng và lạnh cứ tra tấn tôi.

Tôi cảm thấy trong đầu mình như có một đàn ong bay vòng quanh ở trong đó vậy, nó khiến tôi chẳng thể nhớ được gì cả. Tà ác sau đó đã cố gắng để kiểm soát chủ ý thức của tôi, khiến tôi gần như bị mất kiểm soát đối với cơ thể mình.

Tôi bình tĩnh và hét to tên mình. Sau đó, tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ vì tôi đã không còn có thể hét lớn lên được nữa. Tôi bắt đầu nhớ Pháp và Luận Ngữ. Tôi đã không còn thấy sợ nữa!

Tôi bắt đầu cảm thấy mình cao lớn và có thể phát ra âm thanh. Chẳng bao lâu tôi đã trở lại bình thường. Tôi cứ khóc mãi và thực sự biết ơn Sư phụ.

Tôi nhớ lại những gì Sư phụ đã giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi biết rằng tôi sẽ không bao giờ rời xa Pháp và Sư phụ. Không ai được phép làm hại tôi! Tôi học Pháp suốt cả ngày lẫn đêm trong những ngày này. Tôi đọc từ 4 đến 5 bài giảng trong Chuyển Pháp Luân vào ban ngày, buổi tối tôi xem video Sư phụ giảng Pháp tại Úc châu. Mỗi đêm tôi đều xem video giảng Pháp.

Tôi đã phục hồi được sức khỏe của mình trong vòng một tháng. Trong lúc tôi luyện bài tĩnh công tọa thiền, một giọng nói đã bảo với tôi rằng thân xác thịt của tôi đã được cứu. Tôi biết rằng Sư phụ đã lại giúp tôi.

Hướng nội tìm

Tôi tự hỏi tại sao tà ác vẫn có thể bức hại tôi sau khi tôi vượt qua được khảo nghiệm sinh tử lần thứ nhất? Đó là vì tôi đã không hoàn toàn phủ định sự bức hại do cựu thế lực đã an bài. Tôi vẫn bị ảnh hưởng bởi những lời của người thầy bói kia.

Trong khoảng thời gian đầu tu luyện, đôi khi khi tôi bị mất ý thức. Tôi không biết cách để phủ định can nhiễu của cựu thế lực. Có vài người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt tôi và nói: “Đừng để cô ta [tu] lên cao.” Điều đó có nghĩa là họ không muốn tôi tu luyện đến cảnh giới giác ngộ.

Một giọng nói khác vang vọng từ cao bên trên: “Không, cô ấy phải tu lên!” Tôi nhận ra rằng đó chính là giọng nói của Sư phụ, và Ngài đang muốn tôi cùng trở về nhà với Ngài.

Tôi là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, và chỉ có Ngài mới quyết định được vận mệnh của tôi. Để tôi có thể tu luyện được tinh tấn, Sư phụ cứ liên tục điểm hóa cho tôi sau khi tôi vượt qua được khảo nghiệm sinh tử ấy.

Sư phụ đã giảng:

“Do vậy chư vị gặp phải ma nạn thì đó chính là cơ hội để chư vị đề cao; nếu chư vị có thể hướng bên trong mà tìm, thì đó chính là chư vị đang vượt qua cửa khó, cơ hội tiến nhập sang trạng thái mới. Tại sao không xét [vấn đề] như thế? Gặp ma nạn liền đẩy ra ngoài. Tôi từng giảng rồi, đừng ngại khi vì xuất hiện tranh luận về vấn đề liên quan với chư vị đang chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, hoặc nghe những lời trái tai; [đó] đều là để chư vị đề cao; vì sự đề cao của chư vị là ở vị trí số một; không có sự đề cao của chư vị thì còn bàn gì đến điều gì khác nữa, cũng không nói được tới cứu độ chúng sinh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2008)

Đoạn giảng Pháp này như một gậy nặng cảnh tỉnh tôi! “Không thể hướng nội có được coi là tu luyện không?” Tôi tự hỏi chính mình. Bước thẳng hơn trên con đường tu luyện của tôi nghĩa là tu chính nội tâm mình. Nếu không làm được điều đó, thế giới của tôi sẽ không thuần khiết, và những người tôi cứu độ sẽ không biết đi đến đâu cả. Không tu luyện tốt bản thân mình là có tội rất lớn.

Tôi hướng nội và thấy rằng mình có rất nhiều quan niệm người thường. Tôi có tâm ích kỷ và hẹp hòi. Điều đó đã làm tôi thấy buồn chán.

Tâm tính của tôi chưa đạt được theo tiêu chuẩn của Pháp yêu cầu, và tôi không thể tự đối đãi như một học viên. Nhưng tôi phải hướng nội để tìm ra những lỗi lầm của chính mình và điều đó là cực kỳ thống khổ.

Những khổ nạn lớn sẽ không xuất hiện nếu tôi có thể hướng nội đúng lúc, và tất cả tà ác cùng vật chất xấu sẽ được giải quyết nếu tôi luôn từ bi.

Học Pháp giúp tôi thoát khỏi các quan niệm người thường, gồm cả tâm ích kỷ, tham lam, thái quá, hiển thị, tật đố, chứng thực bản thân, và hận thù. Tôi đã phơi bày chúng từng cái một và loại bỏ chúng. Tôi học được cách kiểm soát chính mình và có khả năng nghĩ các việc bằng chính niệm đồng thời làm chủ được những suy nghĩ tiêu cực khi tôi gặp bất kỳ vấn đề gì.

Tôi đã học bài giảng Pháp tại Sydney của Sư phụ và nhận ra rằng những gì chúng ta tu luyện là Pháp của vũ trụ và Sư phụ đã đẩy chúng ta đến được những vị trí xứng đáng nhất, vì vậy những gì mà chúng ta nói với người thường hàng ngày cũng đều có uy lực của Phật Pháp.

Sức mạnh chân chính này đã tự hiển lộ vào một ngày lúc tôi đi đón con gái ở trường. Tôi đang tự hỏi làm thế nào để tôi có thể cứu thêm được nhiều người với tâm từ bi thì có một người đàn ông bước qua nói: “Chị thật là tốt bụng.”

Tôi đã bảo anh rằng tôi là một người tu luyện Pháp Luân Công và tin vào nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Anh nói anh đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cùng các tổ chức liên đới với nó rồi, và cũng biết Đại Pháp là tốt. Anh bảo tôi hãy chú ý an toàn và sau đó rời đi.

Sư phụ đã giảng:

“Chư vị muốn quay trở về thì phải có hai yếu tố: một là chịu khổ, hai là ngộ. Ngộ, Chúa Jesus giảng là ‘tin’, ở phương Đông giảng là ‘ngộ’. Chư vị mất đi những thứ này, thì chư vị không tu được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])

Hàng ngày tôi đều học Pháp. Tôi có thể hiểu được các pháp lý khi tôi tĩnh tâm và chăm chú đọc Pháp.

Tâm tôi trở nên thanh tịnh hơn khi tham gia học Pháp nhóm. Tôi đã nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ mặc áo cà sa. Ngay ở ngay trước mặt tôi và quan sát tôi. Tôi cảm thấy rất phấn khích nhưng không dám vui quá mà chỉ yên lặng ngắm nhìn Ngài.

Lúc đến lượt tôi đọc Pháp, khi đọc xong đoạn đó, tôi thấy Pháp thân của Sư phụ đã rời đi. Tôi biết rằng Sư phụ đã cho tôi thấy được Pháp thân của Ngài và đang khích lệ tôi tinh tấn hơn nữa.

Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/3/337684.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/22/161215.html
Đăng ngày 6-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share