Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-11-2016] Tôi là một học viên mới, do vậy tôi không nghĩ rằng mình có thể làm tốt được ba việc nếu so sánh với các học viên khác. Tôi còn cách xa những yêu cầu của Sư phụ. Vì lý do này mà tôi sẽ luôn cố gắng theo kịp, trở nên tinh tấn hơn, cứu thêm nhiều người hơn nữa, và trở về với bản ngã tiên thiên của mình.

Vượt qua nghiệp bệnh

Trước khi tu luyện, tôi đã bị mắc rất nhiều chứng bệnh như đau đầu, đau dạ dày, viêm túi mật và bị bệnh phụ khoa. Cuộc sống của tôi chỉ là nằm dài trên giường cả ngày.

Năm 2005, người chị gái vốn đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được nhiều năm của tôi khuyên tôi hãy thử tập Pháp Luân Công xem. Lúc đó, tôi không tin rằng Pháp Luân Đại Pháp có thể chữa khỏi được bệnh của mình. Dù vậy, chị gái của tôi vẫn mang đến cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Ngay khi vừa mở ra, tôi đã thấy có rất nhiều hình chữ Vạn với đầy màu sắc bay ra từ cuốn sách. Thấy sợ, tôi đã ngay lập tức gấp cuốn sách lại.

Tôi đã kể lại cho chị gái tôi những gì tôi thấy và chị ấy đã bảo rằng: “Em có căn cơ rất tốt đấy, em nên bắt đầu tu luyện ngay đi.” Vào chiều hôm đó, chị gái tôi đã đưa tôi đến một nhóm học Pháp, cách nhà tôi gần 50 km.

Tôi đã ở lại nhóm học Pháp đo trong vòng hai ngày. Tôi đã được các học viên lâu năm ở đó hướng dẫn cả năm bài công pháp, và tôi cũng học Pháp cùng với họ.

Sau khi trở về nhà, tôi đã tiếp tục tự mình học Pháp. Tôi đã hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống con người trong xã hội này đó là phản bổn quy chân. Từ trong sâu thẳm trái tim mình, tôi đã quyết tâm: “Mình nhất định sẽ học Pháp Luân Công kể từ hôm nay.” Khi suy nghĩ này vừa mới lóe lên, cơn đau ở trong cơ thể tôi đã biến mất.

Lúc học đến bài giảng thứ năm, Sư phụ bắt đầu thanh lọc cơ thể cho tôi. Trong vòng ba hay bốn ngày, tôi đã liên tục bị tiêu chảy. Thấy vậy, gia đình tôi đã rất lo lắng cho tôi, nhưng tôi không hề sợ và biết rằng tôi không hề bị sao cả.

Mặc dù những triệu chứng của tôi nhìn rất đáng sợ, nhưng tôi lại cảm thấy ngày một dễ chịu hơn. Tôi không ăn gì trong vài ngày liền, nhưng lại cảm thấy rất khỏe. Kể từ đó tới nay, mọi bệnh tật của tôi đã hoàn toàn biến mất.

Một buổi sáng, lúc tôi vừa luyện công xong, tôi nhìn thấy một Pháp Luân lớn nhiều màu sắc đang quay trong phòng của tôi. Cảnh tượng thần kỳ này đã xuất hiện trong nhà tôi đến ba lần. Tôi nghĩ rằng đây là Sư phụ đang khích lệ tôi và khiến tôi vững chắc niềm tin vào tu luyện hơn.

Mùa xuân năm 2009, tôi bắt đầu bị xuất huyết âm đạo. Tình trạng kéo dài đến hai năm trời, khiến cơ thể tôi bị sút cân nghiêm trọng từ 59 kg xuống còn 36 kg. Cô con gái út của tôi đã phải nghỉ làm vì lo lắng cho tôi.

Vì tôi thiếu chính niệm, nên cô con gái của tôi đã thuyết phục tôi đi bệnh viện để làm sinh thiết. Bác sỹ đã bảo rằng tôi bị “ung thư cổ tử cung”.

Đây là một khổ nạn lớn thử thách tín tâm của tôi, vì thế tôi đã tỉnh ngộ và xé bản xét nghiệm đi. Tôi chỉ tin vào Sư phụ và Đại Pháp.

Nhưng sau đó, tôi đã nghe theo sự thuyết phục của gia đình để quay trở lại bệnh viện tiến hành phẫu thuật. Theo quy trình, tôi phải trải qua bốn đợt hóa trị, [đến lượt thứ tư], qua thiên mục của mình tôi thấy có một con quỷ từ địa ngục nói: “Nếu tiến hành đợt hóa trị này, ngươi sẽ không trở lại được nữa đâu.”

Câu nói này lặp lại đến vài lần. Sau đó tôi đã chia sẻ điều này với một đồng tu, đồng tu này đã nói: “Có lẽ đây là một điểm hóa của Sư phụ. Chị không thể tiến hành thêm đợt hóa trị này.” Cuối cùng tôi đã bảo với gia đình mình rằng tôi từ chối tiến hành đợt hóa trị này.

Thời điểm đó, cô con gái của tôi đã có một giấc mơ, thấy một phụ nữ mặc trang phục cổ xưa nói với cô rằng: “Bệnh của mẹ con không thể chữa khỏi được ở bệnh viện đâu, chỉ có tu luyện Pháp Luân Công thì bà ấy mới có thể bình phục được.” Nhờ đó mà con gái tôi đã hiểu ra rằng tôi không cần phải hóa trị.

Tôi tin rằng chỉ có Sư phụ mới quyết định được sinh tử của mình. Sau đó, tình trạng của tôi ngày một tốt lên.

Mùa xuân năm 2011, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi một lần nữa. Ngày hôm đó, tất cả những người bạn và người thân của tôi đều đến nhà em trai tôi để dùng bữa tối. Đột nhiên tôi bị xuất huyết. Mặt tôi tái mét, và tất cả mọi người đều kinh hoàng. Cô em út của tôi thậm chí đã bị ngất xỉu. Lúc đó, chỉ có chị cả của tôi liên tục khích lệ tôi và cầu xin Sư phụ cứu tôi.

Tôi cũng vững kiên định tín tâm với Sư phụ.

Dù đã bị mất rất nhiều máu, nhưng tôi không hề sợ hãi và biết rằng đây là Sư phụ đang thanh lọc cơ thể cho tôi. Tôi đã từ chối đi bệnh viện và đi thẳng về nhà.

Hơn cả mong đợi, tôi đã ngay lập tức hồi phục. Câu chuyện của tôi đã được lan rộng ra khắp ngôi làng nơi người em trai tôi sinh sống, và những người dân trong làng tất cả đều cảm thấy đây thực sự là một phép màu.

Sau đó tôi đã đến ngôi làng đó để giảng chân tướng cho mọi người. Những người dân trong làng mà tôi nói chuyện đều đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới với nó.

Khi vượt qua được những khổ nạn, tôi đã hoàn toàn minh bạch rằng tôi nên hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Nếu tôi cảm thấy bất ổn, tôi sẽ nhẩm niệm: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Đối đãi từ bi với người thân trong gia đình

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi là một người không bao giờ tha thứ cho những lỗi lầm của người khác. Tuy nhiên giờ đây mỗi khi cô con gái út của tôi tranh cãi với mẹ chồng của mình, tôi đều khuyên nhủ cháu nên tôn trọng bà và giúp cô bé vun đắp lại [tình cảm với mẹ chồng]. Hiện tại cả mẹ chồng của con gái tôi và con rể tôi đều rất cảm kích. Họ đều tin vào Đại Pháp và ủng hộ việc tôi đi giảng chân tướng cho mọi người.

Tôi ở với mẹ chồng từ trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cuộc sống của chúng tôi đầy những tranh cãi mâu thuẫn. Cứ sau mỗi lần chúng tôi cãi vã, chồng tôi cảm thấy ngượng ngùng không muốn về nhà sau giờ làm việc. Ông nói: “Tôi không thể thuyết phục được một trong hai người lắng nghe tôi.”

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi nhận ra rằng rất nhiều năm xung khắc giữa tôi và mẹ chồng là vì do nghiệp lực của tôi gây ra.

Tôi cũng biết rằng sự oán hận của tôi với mẹ chồng là không tuân theo những yêu cầu của Đại Pháp. Sau khi chia sẻ với các đồng tu, tôi đã có thể loại bỏ được tâm thù hận của mình [với mẹ chồng]. Tôi không còn cãi lại bà nữa; thay vào đó, tôi đã luôn mỉm cười đáp lại.

Kể từ khi mẹ chồng tôi bị liệt, tôi đã chăm sóc bà. Bà đã rất cảm kích và bảo với tôi rằng: “Con thật là tốt!”

Một vài câu chuyện giảng chân tướng của tôi

Một hôm, tôi thấy có một người đàn ông khoảng gần 60 tuổi đang đứng ở bến xe buýt. Tôi đã bước tới để giảng chân tướng cho ông. Sau khi mới nói được vài từ, ông đột nhiên túm lấy tay tôi và nói: “Chị dám à! Lại còn nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp nữa. Tôi làm ở Phòng 610 đấy,” vừa nói ông vừa rút thẻ căn cước của mình ra. Sau khi nghe sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, thái độ của ông đã thay đổi.

Sau đó tôi tiếp tục nói với ông về việc tại sao cần thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới với nó. Cuối cùng tôi hỏi ông: “Ông có phải là đảng viên không?”

Ông đáp: “Tôi không chỉ là đảng viên mà còn là đoàn viên, đội viên. Hãy giúp tôi tam thoái đi.” Sau đó ông đã bảo tôi rằng: “Thời gian tới hãy cẩn thận hơn nhé. Chị mỗi lần chỉ nên khuyên một người thôi. Sẽ không an toàn nếu chị giảng chân tướng cho cả nhóm người vì sẽ có rất nhiều cảnh sát chìm mặc thường phục đứng ở xung quanh đó đấy.” Ông đã cảm ơn tôi rồi rời đi.

Một câu chuyện tương tự đã diễn ra tại một điểm chờ xe buýt khác. Tôi tiến đến giảng chân tướng cho một người đàn ông. Ông ấy nói: “Chị thật dũng cảm khi nói với mọi người về điều này đấy. Chị có biết tôi làm công việc gì không? Tôi làm việc ở sở cảnh sát đấy.” Tôi tiếp tục giảng chân tướng cho ông về Pháp Luân Đại Pháp và việc tại sao cần thoái ĐCSTQ. Ông đã đồng ý thoái.

Có một khoảng thời gian tôi nghĩ: “Giá mà mình có thể ngồi ở công viên giảng chân tướng cho mọi người.” Sau đó, đến tháng 4 năm 2011, tôi đã tìm được một công việc làm một người thu vé cho một công viên. Với suy nghĩ muốn cứu người, tôi đã ngồi ở cửa ra vào để nói cho mọi người đến công viên sự thật [về Pháp Luân Đại Pháp]. Nhờ nỗ lực của tôi, rất nhiều người đến từ khắp nơi ở Trung Quốc đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới với nó.

Gần đây khi ra ngoài giảng chân tướng với một đồng tu thì chân của tôi bị co cứng cả lại. Tôi ngay lập tức phát chính niệm, nói cho các nhân tố tà ác ở không gian khác đang can nhiễu tôi rằng: “Hãy ly khai khỏi ta ngay lập tức, nếu không ta sẽ cầu xin Sư phụ ta thanh lý các ngươi!”

Ngay khi tôi nói ra những lời như vậy, tôi cảm thấy rằng các sinh mệnh [tà ác] đó đã rời khỏi cơ thể tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng như đang thăng lên vậy. Kết quả của buổi đi giảng chân tướng hôm đó rất tốt, và đã khuyên được hơn 10 người tam thoái.

Trong vài năm qua, tôi không bao giờ buông lơi việc học Pháp, vì thế, tôi có thể kịp thời loại bỏ các can nhiễu mà không bị tình dẫn động.

Cô con gái út của tôi đang mang thai và hiện đang sống cùng với tôi. Một hôm, tôi chuẩn bị ra ngoài để giảng chân tướng, cô nằm trên giường nói ra: “Mẹ ơi, đừng đi ra ngoài hãy ở nhà với con. Mai mẹ có thể đi lại mà.”

Tôi đã thầm niệm: “Sư phụ, con phải đi, nếu không hơn 10 người hôm nay sẽ không thể được cứu. Điều đó đồng nghĩa là những người đó sẽ không có được một tương lai tốt đẹp.” Sau một lúc, cô con gái của tôi nói: “Mẹ ơi, thôi mẹ đi (và cứu người) đi.”

Dựa trên Pháp, tôi đã rút ra được một điều rằng cuộc sống của những đứa con tôi giống như việc theo dõi một cuốn băng video vậy; chúng ta không thể để mình cuốn vào cuộc chơi và bị vây hãm trong đó. Sư phụ đã giảng:

“Thiên thu đại hý mộng nhất trường,
Biệt vi kịch tình thái khiên trường.” (Minh Thiện-Ác, Hồng Ngâm III)

Diễn nghĩa:

“Vở kịch nghìn thu như một giấc mộng
Đừng để tình tiết vở kịch làm mê mang quá đi.” (Minh Thiện-Ác, Hồng Ngâm III)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/26/337842.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/13/161112.html
Đăng ngày 1-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share