Bài viết của Mã Trung Ba, học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

(Tiếp theo Phần 1)

[MINH HUỆ 4-11-2016] Việc một người mẹ có nhóm máu hiếm (Rh âm tính) sinh con không chỉ khiến người mẹ mất máu mà còn đe dọa đến tính mạng của trẻ sơ sinh. Đứa trẻ phải đối mặt với tổn thương về thần kinh cho dù không bị đe dọa về tính mạng. Tuy nhiên, kháng thể không tương thích của người mẹ cũng làm tăng nguy cơ tử vong của đứa trẻ.

Bà ngoại của cháu bé là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, bà đã thuyết phục các thành viên trong gia đình rằng chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu được cháu. Sau khi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ cùng với bà ngoại, tình trạng của cháu bé đã được cải thiện đáng kể và bác sĩ chẩn đoán rằng cháu đã phục hồi hoàn.

Kết quả phụ thuộc vào tín Sư tín Pháp

Vào ngày ra viện, các bác sĩ đề nghị tiêm thuốc bổ não cho bé. Họ nói rằng việc điều trị này chỉ có hiệu quả đối với trẻ sơ sinh trong 3 tháng đầu. Họ còn yêu cầu hàng tháng đưa bé tới bệnh viện để kiểm tra khối u trong não của bé.

Người nhà của con rể tôi muốn làm theo lời khuyên của các bác sĩ, còn tôi hiểu rằng đó là những khảo nghiệm trong quá trình tu luyện mình. Nếu chúng ta không giữ tín tâm vào Sư phụ thì tà ác sẽ can nhiễu, và Sư phụ sẽ không thể loại bỏ tất cả khổ nạn cho chúng ta. Mọi thứ đều phụ thuộc vào tín tâm của chúng ta vào Sư phụ và Đại Pháp.

Không sử dụng các biện pháp y tế

Tôi đề nghị rằng tôi sẽ chăm sóc cho bé Nguyệt Nguyệt và cho bé nghe các bài giảng Pháp. Tôi hiểu rằng nếu chúng tôi cứ cho rằng Nguyệt Nguyệt có các khối u trong não và bị bại não, thì bé vẫn bị nghiệp bệnh khống chế. Đại Pháp là siêu thường, nhưng chúng ta phải chiểu theo nguyên lý siêu thường của Đại Pháp mà hành xử. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể phủ nhận và vượt qua được nghiệp bệnh.

Các dì của con rể tôi vẫn nhất quyết muốn Nguyệt Nguyệt được tiêm thuốc. Tuy nhiên, tôi nhớ lại rằng bệnh ung thư vú, và bệnh hoại tử xương hông của tôi đã được chữa khỏi mà không cần đến thuốc hay tiêm. Mặc dù hình chụp X-quang vẫn cho thấy xương hông của tôi bị hoại tử, nhưng tôi vẫn khỏe mạnh như một người bình thường. Hình ảnh X-quang không thể thể hiện được tình trạng thực tế của tôi.

Sức khỏe của tôi được hồi phục đáng kinh ngạc, điều đó khiến tôi tin rằng miễn là tôi giữ vững niềm tin vào Đại Pháp, thì em bé cũng sẽ vượt qua được nghiệp bệnh.

Tiến thoái lưỡng nan

Con gái tôi nhát gan, không dám không nghe lời các bà dì bên chồng, không dám lên tiếng nói một lời. Tôi xem đây là một khảo nghiệm để vượt qua. Tôi không nên tranh cãi với gia đình bên thông gia nên tôi quyết định nói chuyện riêng với con rể.

Tôi nói: “Bệnh viện đã chẩn đoán tình trạng của con gái con rất nguy kịch. Các bác sĩ ở bệnh viện địa phương và các dì của con, tất cả đều cho rằng bệnh tình của cháu bé là vô phương cứu chữa. Các biện pháp y học đều phải bó tay. Tại sao các dì của con vẫn tin vào các phương pháp trị liệu?”

Con rể tôi thấy tôi nói có đạo lý, nhưng cháu cũng cho rằng thực ra các dì có ý định tốt. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, con rể tôi đã quyết định cho cháu bé nghe các bài giảng Pháp. Con rể tôi quyết định chỉ tin tưởng vào những gì đã tự mình chứng kiến, cũng có nghĩa là sẽ chỉ tin tưởng vào Đại Pháp.

Người nhà của con rể tôi đã rất giận dữ. Con rể của tôi nói với họ rằng chính họ đã nói không còn cách nào cứu được đứa bé. Con rể tôi nhận thấy Nguyệt Nguyệt đã tỉnh táo hơn sau khi nghe Pháp. Sau đó gia đình bên thông gia không còn can thiệp nữa và nói với con rể tôi rằng cháu có quyền quyết định cuối cùng bởi vì cháu là cha của đứa bé.

Chúng tôi không đưa cháu bé đến bệnh viện để kiểm tra định kỳ nữa. Thay vào đó, hàng ngày tôi đến thăm cháu bé. Khi đến nhà của con gái, tôi tắt tivi và bật các bài giảng Pháp của Sư phụ. Cháu bé chăm chú lắng nghe, nét mặt của bé cho thấy cháu dường như đã hiểu được Pháp.

Có một chiếc nôi cũ ở trong nhà và con gái tôi định bỏ đi, nhưng tôi đã giữ nó lại. Khi con gái tôi không có nhà, tôi đặt Nguyệt Nguyệt vào trong nôi, cháu nằm lặng lẽ trong đó nghe Pháp cùng với tôi cho đến khi ngủ thiếp đi.

Tôi cũng phát chính niệm cho cháu và nói với người khác về sự phục hồi kỳ diệu của cháu, hy vọng họ sẽ đến để hiểu thêm về Pháp Luân Đại Pháp.

Một ngày nọ, Nguyệt Nguyệt bị sốt và mặt cháu bị phát ban. Con gái tôi đã gọi điện cho chồng mình và chồng cháu đã đề nghị đưa Nguyệt Nguyệt đến cho tôi. Trên đường đến nhà tôi, mọi người đều nói với con gái tôi rằng hãy đưa bé đến bệnh viện.

Tôi đặt Nguyệt Nguyệt trên giường và mở băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ. Bé liền ngừng khóc, xoay người vài lần, và ngủ thiếp đi. Tôi phát chính niệm cạnh cháu bé. Khi bé tỉnh dậy, bé đã hết sốt và các nốt ban đỏ cũng biến mất.

Từ bỏ tư duy thực nghiệm và khoa học

Các dì của con rể tôi luôn theo sát từng bước phát triển của bé. Họ nói với con gái tôi rằng nên đưa Nguyệt Nguyệt đến bệnh viện để điều trị, và không nên nghe tôi. Mỗi lần nhìn thấy Nguyệt Nguyệt, họ đều kiểm tra trí thông minh và sự phát triển của bé.

Các bác sĩ đã dự đoán rằng Nguyệt Nguyệt chỉ sống được trong vòng một hoặc hai năm, và không thể chữa khỏi bệnh cho bé. Cho dù có dùng cách nào điều trị, cháu bé vẫn bị khuyết tật vĩnh viễn. Gia đình thông gia không thể tin rằng một đứa trẻ bị bệnh như vậy lại có thể lớn lên bình thường chỉ bằng niềm tin vào Pháp Luân Đại Pháp mà không cần điều trị gì. Họ nghi ngờ Nguyệt Nguyệt không bình thường chỗ này, không bình thường chỗ kia, và luôn kiểm tra sự phát triển của cháu bé. Họ không thể chấp nhận sự thật rằng Nguyệt Nguyệt sẽ giống như bất kỳ đứa trẻ nào khác, họ không từ bỏ quan niệm dựa trên khoa học thực chứng của mình.

Gia đình chị dâu tôi cũng đã đến thăm cháu ngoại tôi khi họ biết cháu bé đang ở trong tình trạng nguy kịch. Họ không tin rằng cháu bé đã hoàn toàn bình phục chỉ đơn giản bằng cách nghe Pháp. Khi Nguyệt Nguyệt được hơn ba tháng tuổi, chúng tôi đã đưa bé đến nhà chị dâu tôi.

Khi chúng tôi trao Nguyệt Nguyệt cho chị ấy, bé đã mỉm cười. Chị dâu tôi muốn kiểm tra trí thông minh của bé. Khi chị ấy nhìn cháu bé với vẻ mặt nghiêm nghị và nhắc lại ba lần: “Bé đi về nhà đi!”, Nguyệt Nguyệt liền òa khóc. Sau đó chúng tôi không có cách nào dỗ được cháu.

Chị dâu của tôi cảm thấy bối rối. Chị ấy nghĩ rằng Nguyệt Nguyệt không có khả năng hiểu những gì mình nói. Chị ấy cho rằng Nguyệt Nguyệt đã quên những gì đã xảy ra vài tháng trước đây. Tuy nhiên Nguyệt Nguyệt đã không quên. Khi bé nhìn thấy chị dâu tôi vài tháng sau đó, bé đã không cho chị dâu tôi bế và cháu cũng không theo chị ấy.

Chị dâu của tôi là người không tin vào Đại Pháp, nhưng bây giờ thì chị ấy đã tin vào huyền năng của Đại Pháp. Chị ấy đã kể với gia đình mình và những người khác về sự kỳ diệu của Đại Pháp.

Một số người thân khuyên con gái tôi không nên nghe theo lời tôi, nếu không sẽ khiến việc điều trị bị chậm trễ. Con gái tôi đã nói chuyện với tôi về việc có nên đưa Nguyệt Nguyệt đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe hay không.

Tôi nói: “Nguyệt Nguyệt mới chỉ vài tháng tuổi, và bé không nên đến bệnh viện. Nếu con đưa bé đến bệnh viện và chụp X-quang, điều đó có nghĩa rằng con đang nghĩ bé bị bệnh. Suy nghĩ này có thể chiêu mời bệnh tật đến. Nếu con nhìn thấy kết quả X-quang và con lo lắng, rồi con không còn tin vào Đại Pháp, như vậy con sẽ gặp rắc rối. Vậy con có nên giữ vững niềm tin vào Đại Pháp hay không?”

Cuối cùng con gái tôi đã quyết định không đưa cháu bé đi chụp X-quang.

Kiểm tra đạt kết quả tốt

Khi Nguyệt Nguyệt được 100 ngày tuổi, bé được đưa đến nhà ông nội. Các dì cũng có mặt ở đó. Họ kiểm tra bé một cách cẩn thận. Họ vẫn còn nghi ngờ Nguyệt Nguyệt phát triển không bình thường.

Một người dì nắm lấy tay của Nguyệt Nguyệt và chỉ vào một bông hoa, và sau đó buông tay Nguyệt Nguyệt ra. Nguyệt Nguyệt dường như hiểu được gợi ý đó và đã với tay về phía bông hoa. Con gái tôi đã quay được cảnh này trên điện thoại di động. Người dì thứ hai cũng có mặt tại đó, tận mắt chứng kiến việc này liền nói: “Cháu bé này có bệnh gì kia chứ, thông minh thế này kia mà!” Rồi bà vừa cười vừa nói: “Là do bà ngoại của cháu thương yêu cháu hết mực đó, nhất định không cho cháu tiêm thuốc đó.”

Vào kỳ nghỉ, các dì của con rể tôi lại tiếp tục kiểm tra Nguyệt Nguyệt một lần nữa. Họ đưa cho bé một chiếc móng lợn và bé dùng tay trái để cầm. Họ đưa chiếc thứ hai thì bé dùng tay phải để cầm. Sau đó, họ đưa cho bé chiếc thứ ba. Nguyệt Nguyệt đặt một chiếc giữa hai hàm răng của mình để có tay cầm cái chân thứ ba. Điều này khiến mọi người rất ngạc nhiên, không còn ai nghi ngờ về trí thông minh của bé nữa.

Người thân và gia đình đã chứng kiến sự phát triển của Nguyệt Nguyệt, từ lúc cháu biết bò, biết ngồi, biết đi, cho đến khi biết nói. Não của bé, tay chân và trí thông minh, tất cả đều phát triển bình thường. Cuối cùng thì mọi người đều cho rằng Đại Pháp thật là tốt.

8048d947508c8d3a52bc549b708fbc0e.jpgace61d60d2b25085397c120315fc62e8.jpg

Nguyệt Nguyệt, hiện đã hơn một tuổi, thông minh và hoạt bát

Quên những bài học vừa mới được học

Tôi cảm thấy bệnh tình của cháu có liên quan đến người lớn, liên quan đến việc người lớn chúng ta đang tích đức hay mất đức. Do đó, tôi chú tâm vào việc tu luyện của mình cũng như nói cho mọi người biết về những gì đã xảy ra với Nguyệt Nguyệt.

Tuy nhiên, người ta có xu hướng quên những bài học mà họ đã được học. Khi Nguyệt Nguyệt một tuổi, bé đi lại và nói chuyện giống như bao đứa trẻ bình thường khác. Con gái tôi nói rằng cháu bé không có bất cứ vấn đề bệnh tật nghiêm trọng nào và không cho cháu nghe Pháp nữa.

Chồng tôi đồng ý với con gái tôi và không cho tôi nói với người khác rằng Nguyệt Nguyệt đã khỏi bệnh sau khi nghe Pháp. Ông tuyên bố rằng bệnh đã được chữa khỏi là do sự phát triển bình thường của bé. Tôi nghĩ: “Làm sao ông ấy có thể tuyên bố một điều trái với lương tâm như vậy?”

Tôi đã cố gắng thuyết phục họ, nhưng con gái tôi vẫn từ chối không cho Nguyệt Nguyệt nghe Pháp.

Tôi cảm thấy mệt mỏi và bất lực. Tôi đã từ bỏ việc chăm sóc Nguyệt Nguyệt và từ bỏ trách nhiệm dẫn dắt bé bước đi trên con đường tu luyện. Tôi đã phá bỏ lời thề mà tôi đã hứa với Sư phụ.

Kết quả là, Nguyệt Nguyệt đột nhiên bị sốt nghiêm trọng và bị co giật. Bé được đưa đi cấp cứu. Con gái tôi sợ hãi tới mức kêu la và khóc lóc rất lớn, trong khi con rể tôi thì nghi ngờ Đại Pháp. Tôi quyết định không quản việc này nữa, mọi người muốn trị bệnh thì trị bệnh. Trước khi Nguyệt Nguyệt xuất hiện tình trạng này thì cháu đã không còn được nghe Pháp từ rất lâu rồi. Bên cạnh đó, những người lớn chăm sóc cho bé không còn tin vào Đại Pháp.

Tuy nhiên, Sư phụ vẫn chăm sóc cho Nguyệt Nguyệt. Bé đã được chữa khỏi sau khi ở bệnh viện bốn ngày. Vào buổi chiều ngày ra viện, con gái của tôi yêu cầu chụp CT não cho bé. Mọi người đều nghĩ tứ chi và não của bé đã hoàn toàn bình thường và các dị tật bẩm sinh đã biến mất.

Tuy nhiên, hình ảnh CT cho thấy tất cả những vấn đề đó vẫn còn. Các bác sĩ nói với con gái tôi rằng bệnh bại não của cháu bé vô cùng nghiêm trọng và cháu bé phải nhập viện để điều trị ngay lập tức.

Các bác sĩ tìm lại hồ sơ y tế của Nguyệt Nguyệt lúc mới sinh và xác định rằng các khối u trong não đã phát triển lớn hơn. Con gái tôi vô cùng sợ hãi. Cháu đã khóc và gọi điện thoại cho chồng và cha của cháu.

Các bác sĩ hội chẩn bệnh của Nguyệt Nguyệt trong thời gian rất lâu. Chủ nhiệm phòng quét ảnh CT đã hỏi con gái tôi rất nhiều thông tin. Con gái tôi nói với ông ấy rằng Nguyệt Nguyệt hoàn toàn bình thường. Vị chủ nhiệm này cảm thấy rất khó hiểu. Bác sĩ phụ trách điều trị cho Nguyệt Nguyệt cũng khẳng định rằng cháu bé phát triển bình thường. Vị chủ nhiệm nói rằng đây là lần đầu tiên thể trạng của cháu bé không tương thích với những gì chẩn đoán qua quét ảnh CT.

Khi nghe được điều này, con rể tôi đã nói với con gái tôi: “Tại sao em lại khóc? Con gái của chúng ta không phù hợp với những gì trong bức ảnh. Điều đó có nghĩa là con bé không có bệnh!”

Con gái tôi sau đó cũng đã hiểu ra và nói: “Phải, con của chúng ta hoàn toàn bình thường. Con bé không phù hợp với những gì xuất hiện trong bức ảnh CT. Chẳng phải điều này có nghĩa là con không có bệnh?”

Khi tôi nghe thấy điều này, tôi biết nó giống với tình huống của tôi trước đây. Xương hông của tôi đã bị hoại tử. Vào những ngày xấu trời, tôi không thể đi lại được và cảm thấy vô cùng đau đớn. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã có thể đi lại và sống một cuộc sống bình thường. Tuy nhiên, các hình ảnh CT đều hiển thị xương hông của tôi đã bị hoại. Và như vậy, Nguyệt Nguyệt đã thực sự được Sư phụ bảo hộ.

Ngày hôm sau, tôi đã nói với các bác sĩ về những trải nghiệm kỳ diệu sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Tôi cũng nói với họ về việc Nguyệt Nguyệt đã phục hồi như thế nào. Các bác sĩ lặng lẽ lắng nghe và liên tục gật đầu, họ cũng cho phép tôi chụp lại những hình ảnh chẩn đoán bệnh. Đó là một cú sốc lớn đối với họ, bởi những kiến thức mà họ có được trong y học phương Tây vẫn còn rất nhiều hạn chế và nông cạn so với tu luyện Phật Pháp.

Nguyệt Nguyệt phục hồi hoàn toàn và lựa chọn của chồng tôi

Chồng tôi vội vã đến nhà của con gái tôi. Lần này ông ấy không nói nên lời, không dám la mắng tôi và nói lời càn quấy nữa. Ông ấy cảm thấy thực sự sợ hãi. Vốn dĩ ông ấy đang muốn tôi đi làm thuê ở ngoài thị trấn, nhưng giờ đây ông ấy đã thay đổi và yêu cầu tôi ở nhà chăm sóc cho Nguyệt Nguyệt.

Một ngày nọ, chồng tôi đang ngồi trong một quán cà phê. Một người nào đó đã nói lời bất kính với Sư phụ. Sau khi chứng kiến những gì Sư phụ đã làm cho Nguyệt Nguyệt, ông ấy đã vô cùng cảm kích, vì thế mà yêu cầu người kia dừng nói những lời bất kính ngay lập tức.

Ông nói: “Pháp Luân Đại Pháp có gì là sai chứ? Nó có làm anh đau không? Có điều gì sai trái với Pháp Luân Đại Pháp chứ? Anh nên giải thích cho chúng tôi biết tại sao, nếu không tôi sẽ không để cho anh yên.”

Sau đó ông ấy kể lại toàn bộ câu chuyện phục hồi kỳ diệu của cháu gái chúng tôi. Vì thế, không một ai dám nói lời xấu về Đại Pháp nữa.

Hiện tại Nguyệt Nguyệt đã 19 tháng tuổi. Để chứng thực Pháp, tôi đã đưa cháu đến trường Đại học Y khoa Cáp Nhĩ Tân để kiểm tra. Bác sĩ cho biết cháu bé đã hoàn toàn bình phục.

Một lần nữa, Đại Pháp lại cứu gia đình của tôi. Thực sự đúng như những gì Sư phụ đã dạy chúng ta:

“Chẳng phải tôi đã từng giảng rằng một người luyện công, cả gia đình được lợi ích sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Những gì tôi kể lại chi tiết trong bài viết gồm hai phần này đã vượt trên cả khoa học thực chứng. Thực tế, mỗi học viên chân tu Đại Pháp đều có thể kể lại những trải nghiệm phi thường đang diễn ra xung quanh họ.

(Kết thúc)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/4/337206.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/13/159929.html

Đăng ngày 10-2-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share