Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 8-11-2016] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Mặc dù đã 81 tuổi nhưng tôi vẫn tràn đầy năng lượng. Hơn 10 năm qua, tôi phân phát tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp tới mọi người, nói với họ về cuộc bức hại và khuyên họ thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Người dân các ngôi làng xung quanh đều biết tôi, có người vừa nhìn thấy tôi từ xa đã chỉ tay nói: “Nhìn kìa, bà cụ Pháp Luân Công lại đến đó.”

Thời niên thiếu tôi sống trong nghèo đói và phải đi xin ăn. Khi tôi 15 tuổi, để trả một món nợ lớn, cha mẹ đã bán tôi đi làm vợ nhà người ta. Tôi đã kết hôn bốn lần và có năm đứa con. Con trai út của tôi bị người ta đánh bị thương rồi chết trong bệnh viện khi mới 16 tuổi. Người chồng sau này của tôi bị mắc bệnh bạch cầu và qua đời ở tuổi 61. Vào tháng 9 năm đó, người con trai cả của tôi đã chết trong một tai nạn xe hơi.

Ngoài ra tôi cũng mắc nhiều chứng bệnh. Tôi đã mua sẵn chai thuốc chuột để tự tử bất cứ khi nào. Tôi tự hỏi không biết kiếp trước tôi đã mắc phải tội gì mà phải gánh chịu những thống khổ như thế này, và tại sao tôi vẫn còn sống trên thế gian này.

Phần thưởng cho sự chờ đợi: Gặp được Đại Pháp

Khi tôi đang ở trong tuyệt vọng nhất thì một người hàng xóm đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Cô đề nghị tôi xem video 9 bài giảng Pháp của Sư phụ ở nhà một người trong làng vào tháng 8 năm 1997. Lúc đó tôi chưa biết gì về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi vẫn đến vì dù sao cũng không có việc gì làm.

Tôi không hiểu hết những gì Sư phụ giảng, nhưng tôi cảm thấy rất thoải mái khi xem các bài giảng. Mặc dù tôi phải liên tục đi nhà vệ sinh nhưng tôi lại không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu hay đau đớn nào. Các học viên nói rằng Sư phụ đang thanh lọc cơ thể cho tôi. Ngay sau đó, tôi nhận ra rằng tất cả bệnh tật của tôi đều đã khỏi.

Một đêm tôi mơ thấy một người đàn ông cao lớn mang theo một túi đựng sách đến nhà tôi. Tôi đã chọn ra một cuốn sách màu vàng và ôm nó thật chặt trước ngực. Người đàn ông đó đưa cho tôi một cuốn khác, nhưng tôi không quan tâm. Bị mù chữ nên tôi tự hỏi không biết giấc mơ này ám chỉ điều gì. Sau đó, người điều phối ở địa phương đã cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân trông giống hệt như cuốn sách tôi đã thấy trong giấc mơ.

Trong buổi học Pháp nhóm tôi lắng nghe các học viên đọc và tự hỏi làm thế nào để học chữ. Con gái thấy tôi cầm cuốn sách, liền trêu: “Mẹ cầm sách nhưng không biết chữ thì làm sao đọc?” Tôi trả lời: “Mẹ không biết những từ này nhưng chúng biết mẹ.”

Từ ngày đó Sư phụ đã dạy tôi đọc trong những giấc mơ. Khi tôi tỉnh dậy, tôi tìm trong sách những đoạn mà tôi đã học trong mơ. Đây là cách tôi học chữ.

Từng dòng Pháp của Sư phụ được khắc sâu trong tâm tôi. Cuối cùng, tôi đã hiểu lý do tại sao mà tôi phải chịu khổ và tại sao tôi vẫn còn sống mặc dù có nhiều thống khổ như vậy. Chính là để chờ đợi Pháp này.

Tĩnh tâm và hoà ái

Khi chế độ ĐCSTQ cấm Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, nhóm học Pháp của chúng tôi đã bị can nhiễu.

Tôi nghĩ: “Học Pháp nhóm là hình thức mà Sư phụ lưu lại cho chúng ta. Chúng ta phải nghe theo Sư phụ. Chúng ta không thể mất đi môi trường học Pháp này.” Vì vậy, tôi đã mời mọi người tới nhà tôi học Pháp.

Nhưng tình hình ngày càng trở nên căng thẳng. ĐCSTQ bắt chúng tôi giao nộp các sách Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với tất cả các học viên đừng nộp và tôi đã cất giữ các cuốn sách ở một nơi an toàn. Tôi biết rằng chúng tôi không nên từ bỏ sách Đại Pháp. Trong cả ngôi làng chỉ có duy nhất một cuốn sách bị nộp.

Vào tháng 6 năm 2000, một nhân viên Phòng 610 đã thiết lập trung tâm tẩy não ở làng chúng tôi và gọi cho tôi. Họ hỏi tôi đã học những gì. Tôi nói với họ rằng tôi không biết chữ và chỉ học “Chân – Thiện – Nhẫn” và “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Ông ta đã yêu cầu tôi điểm chỉ vào tờ khai.

Tôi nói với ông “Tôi là một phụ nữ lớn tuổi và không làm điều gì xấu. Tại sao tôi phải điểm chỉ vào tờ giấy này?” Ông ta không có lựa chọn nào khác và phải để tôi đi.

Sư phụ giảng:

“…khi bức hại tà ác ở trước mặt, khi can nhiễu ở trước mặt, chư vị nói một câu [với] chính niệm kiên định liền có thể khiến tà ác lập tức giải thể,…” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế miền Tây Mỹ quốc [2005])

Nơi trú ẩn

Vào Tết Nguyên Đán năm 2001, cuộc đàn áp đã đẩy một cặp vợ chồng trẻ cùng đứa con 1 tuổi lâm vào cảnh vô gia cư. Người thân của họ không dám cho họ ở nhờ vì cảnh sát đang tìm kiếm học viên Pháp Luân Đại Pháp ở khắp mọi nơi. Tôi đã đề nghị họ đến ở nhà tôi.

Sau một thời gian, có hơn một chục học viên đã tới sống trong nhà tôi. Điều này đã gây sự chú ý của Phó bí thư làng. Ông ta đã báo cáo tôi với cảnh sát.

Lúc đó đang vào mùa thu hoạch lúa mỳ, tôi đang chiên bánh cho các học viên thì trưởng Phòng 610 địa phương cùng 8 người khác tới nhà tôi. Họ lục soát nhà và chất vấn tại sao tôi lại làm nhiều bánh như vậy và họ biết các học viên đang sống ở nhà tôi. Tôi trả lời họ: “Tại sao không chứ, học viên Pháp Luân Đại Pháp không sát nhân, không phóng hỏa. Tôi có gì phải sợ chứ?”

Tôi tự hỏi làm cách nào để thông báo cho các học viên đừng về nhà vào lúc này. Tôi chợt nghĩ đến việc dọa nhân viên Phòng 610 bằng cách ngưng thở. Ngay khi suy nghĩ như vậy, quả thật tôi đã ngã xuống đất và không thở được, nhưng tôi vẫn nghe được tiếng nói xung quanh. Họ đặt tôi lên giường. Khi thở lại được tôi nói với họ tìm người giúp tôi thay chiếc quần đã vì lúc nãy tôi đã tè ra quần. Họ gọi người cháu dâu của tôi ở gần đó đến rồi đi ra ngoài. Cháu dâu của tôi cũng là đồng tu, tôi liền nhờ nó báo cho các học viên biết. Nhân viên Phòng 610 đợi ở nhà tôi cho đến giữa trưa cũng không thấy ai về nên họ đành rời đi, nhưng sau đó họ đã phái người theo dõi nhà tôi suốt cả ngày.

Sư phụ giảng:

“không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi không sợ chút nào. Tôi đã làm những điều mình nên làm. Một ngày, cảnh sát lại quay trở lại nhà tôi. Tôi cầm xẻng lên và đuổi họ đi. Họ không biết phải đối phó với tôi như thế nào và không quay lại nữa.

Giấc mơ về nơi cất giữ tài liệu Đại Pháp

Bất chấp những lời dối trá và vu khống của các phương tiện truyền thông do ĐCSTQ kiểm soát, tôi không có nghi ngờ gì về Đại Pháp và Sư phụ. Tôi đã làm theo lời Sư phụ giảng. Sư phụ muốn chúng ta giảng chân tướng vì vậy tôi liền giảng chân tướng cho mọi người.

Nhiều học viên đã bị bắt giữ. Một số học viên ở nhà tôi ra ngoài dán áp phích vào ban đêm và không quay về. Vài ngày sau chúng tôi biết tin họ đã bị bắt. Một số bị đưa đến trại lao động cưỡng bức. Nhiều học viên đã không dám đi ra ngoài nữa.

Một đêm tôi có một giấc mơ. Trong giấc mơ Sư phụ đã cho tôi biết một học viên có tài liệu Đại Pháp. Sáng hôm sau tôi liền đến tìm gặp anh ấy. Anh đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi biết anh có tài liệu và hỏi ai đã nói với tôi. Tôi trả lời: “Sư phụ”. Tài liệu được cất giấu trong vườn rau của anh.

Dán áp phích

Những học viên mà tôi biết đều không dám ra ngoài dán áp phích giảng chân tướng, vì vậy tôi đợi sau khi trời tối liền đi ra ngoài dán. Trong tâm tôi cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, con đang đi dán áp phích để đòi công lý cho Pháp Luân Đại Pháp. Có Sư phụ luôn ở bên nên con không sợ. Các học viên không dám bước ra. Còn con sẽ không về nhà cho đến khi dán xong tất cả những tấm áp phích này.”

Tôi dừng lại khi thấy những vị trí tốt để dán, quét hồ vào mặt sau rồi cầm hai bên của tấm áp phích để dán nó lên trên tường hay cột điện. Tôi làm theo các bước này và dán từng cái một. Trong tâm tôi thầm cảm tạ Sư phụ đã cấp cho tôi trí huệ. Tôi vốn là một bà già 60 tuổi và không biết chữ. Tôi chưa bao giờ làm những công việc như thế này. Nếu Sư phụ không cấp cho tôi trí huệ, tôi sẽ không nghĩ ra được cách làm nhanh như vậy.

Tôi đã dán áp phích suốt đêm, khi tôi làm xong thì trời đã sáng. Tôi không cảm thấy mệt mặc dù không ngủ chút nào. Trái lại, tôi còn cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng khi trở về nhà.

Đi trước cảnh sát một bước

Một nữ học viên trẻ muốn giúp tôi một tay. Mặc dù cảnh sát ở khắp mọi nơi, chúng tôi vẫn đi ra ngoài dán áp phích. Chúng tôi luôn đi trước cảnh sát một bước. Xe cảnh sát đến chúng tôi liền trốn đi, xe cảnh sát rời đi chúng tôi lại dán.

Tôi cũng đi tới chợ để phân phát tài liệu. Trưởng Phòng 610 địa phương phàn nàn rằng họ không thể tìm được tôi, mặc dù họ biết tôi là người phân phát những tài liệu đó. Tôi mỉm cười nói: “Sư phụ đã bảo hộ chúng tôi. Làm sao họ có thể tìm được chúng tôi chứ?”

Bất kể mưa nắng, tôi vẫn đi ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng về Đại Pháp. Tôi cũng không quan tâm nếu đó là “ngày nhạy cảm về chính trị” hay không. Tôi rất biết ơn các học viên đã cung cấp cho tôi nhiều loại tài liệu Đại Pháp.

Sau khi cuốn Cửu Bình được công bố, tôi bắt đầu giảng chân tướng trực diện và thuyết phục họ thoái Đảng. Tôi đề nghị họ hoặc có thể nhờ người khác viết tên của họ đưa cho tôi.

Một số chủ cửa hàng ở chợ mỗi khi nhìn thấy tôi liền nói: “Nhìn kìa, bà cụ Pháp Luân Công lại đến đó”. Tôi vẫy chào họ với một nụ cười: “Đúng vậy, tôi mang những điều tốt đẹp đến cho các bạn đây.” Đặc biệt khi gần dịp Tết Nguyên đán, mọi người hỏi xin tôi lịch Đại Pháp và bùa hộ mệnh.

Đối diện với cảnh sát

Tôi bị bắt vài lần trong những năm qua, nhưng tôi luôn trở về nhà. Một lần tôi đi ra ngoài để dán biểu ngữ vào ban ngày. Ba chiếc xe cảnh sát đã vây quanh tôi và đưa tôi về đồn cảnh sát.

Sư phụ giảng:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi đã không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của họ. Tôi phát chính niệm để giải thể các nhân tố tà ác đang thao túng đằng sau họ, vì tôi không muốn họ phạm tội đối với Đại Pháp. Chỉ một lát sau, chiếc quạt đứng tạo ra những tiếng động lớn, nghe tựa như tiếng sét đánh. Ba viên cảnh sát đã sợ hãi và nhanh chóng chạy đi, còn lại mình tôi trong phòng. Nửa giờ sau tôi trở về nhà.

Tháng 7 năm 2012, cảnh sát đã đột nhập vào nhà tôi. Họ lục soát và tịch thu các sách Đại Pháp, máy tính, máy in và 10.000 nhân dân tệ mà bạn bè và người thân đã tặng nhân dịp sinh nhật tôi. Trong khi lục soát họ còn làm hư hỏng các đồ đạc. Kho tôi về nhà, họ đã bắt tôi. Họ nói có một người đã báo rằng tôi thường đi phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp.

Một lúc sau một viên cảnh sát bước vào phòng. Nghe giọng anh ta có vẻ như không phải người trong vùng. Anh ấy bảo tôi đừng sợ, mẹ của anh cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sáng hôm sau, anh còn nhắc tôi phát chính niệm lúc 6 giờ, rồi đi mua hai cái bánh bao cho tôi và thả tôi về.

Sau này, khi cảnh sát nhìn thấy tôi phát tài liệu trong chợ, họ chỉ nói: “Ồ lại là bà đấy à”, rồi bỏ đi.

Một lần khi tôi đang phát tài liệu, tôi nghe một người nói: “Bà vẫn phát tài liệu à.” Tôi quay lại thì thấy vị trưởng Phòng 610 trước đây, người đã từng bắt tôi. Ông nói với tôi: “Mẹ tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp rồi.” Tôi nói: “Mẹ ông tập rồi, ông cũng nên tập đi. Ông đã tạo rất nhiều nghiệp khi bức hại Đại Pháp. Ông cần phải tiêu bớt nghiệp đi.” Về sau tôi nghe nói ông cũng đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Tốt xấu xuất tự một niệm

Tôi đã bị tai nạn xe hơi vài lần. Tôi cũng đã thay ba chiếc xe ba bánh. Nhưng mỗi lần tôi đều tận dụng cơ hội đó để chứng thực Pháp.

Khi tôi lái xe ba bánh đến nhà một học viên để lấy tài liệu, một người thanh niên lái xe máy đã đâm vào tôi. Chiếc xe ba bánh đã đè lên người tôi và tôi không thể tự đứng dậy. Người thanh niên đó đã kéo tôi ra và giúp tôi đứng dậy. Cậu hỏi tôi có bị thương ở đâu không và muốn đưa tôi đến bệnh viện. Tôi nói với cậu rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi không sao. Tôi nói với cậu về Đại Pháp và khuyên cậu nên thoái khỏi ĐCSTQ. Cậu nói: “Bác ơi, hôm nay quả là cháu đã gặp được một người tốt, bác đã lớn tuổi như vậy rồi, lúc nãy làm cháu sợ quá.”

Sư phụ giảng:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Mười ngày sau, con gái tôi tới thăm. Nó thấy phía trước của chiếc xe bị vỡ và hỏi tôi tại sao. Tôi nói với nó là tôi gặp tai nạn và xe của tôi vẫn chạy tốt. Nó không tin và nói chiếc xe không thể hoạt động nếu phía trước bị vỡ như thế. Nó đã mua cho tôi một chiếc xe mới. Sau khi nghe nó nói, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Tại sao chiếc xe vẫn chạy được khi nó bị như vậy nhỉ?.

Một lần tôi bị một chiếc xe ba bánh đâm trúng. Hông của tôi đã bị thương và tôi không thể bước đi. Tôi đề nghị người lái xe đưa tôi về nhà. Ông muốn đưa cho tôi tiền. Tôi từ chối và nói với ông là tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi sẽ ổn thôi. Sau khi ông rời đi, tôi cảm thấy đau đớn. Tôi bắt đầu luyện tĩnh công. Chợt thấy chỗ hông kêu lên vài tiếng rắc rắc, sau đó tôi đã có thể tự đứng dậy và đi bộ về nhà. Tôi không bị đau gì hết. Tôi biết rằng Sư phụ đã chữa lành hông cho tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Sự phục hồi chứng minh uy lực phi thường của Đại Pháp

Tháng 6 năm 2015, tôi đã bị ngã từ trên giường xuống. Vai phải của tôi bị đập xuống đất và kêu rắc một tiếng. Lúc tôi đứng dậy thì cảm thấy không ổn lắm. Tôi đã học Pháp, phát chính niệm và luyện công. Khi luyện bài công pháp thứ nhất, tôi nghe thấy tiếng kêu lớn khi tôi duỗi cánh tay ra. Tôi đã không chú ý nhiều đến nó, tôi đi ngủ sau khi hoàn thành xong cả 5 bài công pháp. Sáng hôm sau trong khi luyện công, tôi đã không thể duỗi hết cỡ cánh tay của mình và vai bị sưng lên.

Sau bữa sáng, một học viên tới gặp tôi. Cô thấy xương đòn của tôi bị lồi ra ngoài. Cô liền gọi cho hai đứa con gái của tôi. Chúng đều hoảng hốt khi nhìn thấy vậy và ép tôi phải đi gặp bác sĩ. Kết quả chụp chiếu cho thấy xương đòn của tôi đã bị vỡ và bị trật khớp. Bác sĩ cho biết tôi phải phẫu thuật. Tôi không muốn phẫu thuật.

Tôi nói với con gái: “Xương của mẹ bị vỡ hay bị trật khớp cũng không sao đâu. Sư phụ sẽ chăm sóc mẹ. Các con không cần lo lắng. Mẹ sẽ luyện công và bảo đảm mẹ sẽ khỏi trong vòng ba ngày. Nếu không hồi phục trong ba ngày thì con có thể đưa mẹ trở lại bệnh viện.”

5 rưỡi sáng hôm sau, con gái tôi đến. Lúc đó, tôi vẫn còn đang luyện công. Nó rất lo lắng. Chờ sau khi tôi tập xong, nó kiểm tra xem thì thấy xương đòn đã trở lại đúng vị trí và chỗ bị sưng cũng đã biến mất. Nó thốt lên: “Pháp Luân Đại Pháp thực sự là phi thường. Cảm tạ Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp!”

Người học viên đã xin lỗi vì đã nói chuyện này với các con gái tôi. Tôi trả lời: “Đó lại là điều tốt. Việc chụp chiếu chứng tỏ rằng xương đòn của tôi thực sự bị vỡ. Nhưng tôi lại hồi phục trong vòng ba ngày mà không cần phẫu thuật. Không phải là chúng ta đang chứng thực Pháp hay sao?” Câu chuyện của tôi nhanh chóng lan truyền đi khắp nơi.

Sự bình phục đáng kinh ngạc

Mùa xuân năm nay, một bà cụ 70 tuổi trong làng tôi bị bệnh. Bệnh viện từ chối điều trị. Gia đình đã chuẩn bị hậu sự cho bà. Khi tôi tới thăm, bà đang được truyền dịch và thở oxy. Mắt của bà bị sưng đến mức không mở ra được. Bà đã không ăn được gì trong 5 ngày qua, mỗi khi uống nước cũng bị nôn, và bà không nhận ra ai nữa. Gia đình bà biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên họ đã mời tôi tới nhà.

Họ mời vì biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên tôi biết rằng bà ấy có tiền duyên với Đại Pháp. Tôi phải cứu bà ấy. Tôi xin Sư phụ gia trì cho tôi. Tôi phát chính niệm bên cạnh bà trong hai giờ đồng hồ. Bà mở mắt được một chút và gật đầu. Bà nhận ra tôi. Tôi đề nghị bà: “Chị hãy niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và cầu xin Sư phụ của Đại Pháp giúp chị”. Bà gật đầu. Tôi cũng đề nghị gia đình bà tin và niệm chín chữ này. Họ đã chứng kiến sự cải biến của bà và đọc đi đọc lại các chữ này.

Khi tôi gặp lại bà vào buổi chiều, mắt bà đã mở được và có thể nói chuyện. Bà uống hết một cốc nước đầy và uống thêm một chút nước ép đào vào chiều tối. Tôi nói với họ bà nhất định sẽ khỏi, chỉ cần họ chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”

Ngày hôm sau dụng cụ truyền dịch và ống thở oxy được gỡ bỏ, chỗ sưng của bà cũng biến mất. Vào ngày thứ ba, bụng của bà hết sưng. Bà ăn được một quả trứng và một ít súp vào ngày thứ năm. Bà có thể đi được vào ngày thứ bảy. Giờ đây bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” hàng ngày. Bà đã hoàn toàn bình phục. Bà có thể giúp công việc nhà và đi thăm hàng xóm.

Câu chuyện của bà đã trở thành một hiện tượng trong làng và lan rộng sang các làng lân cận. Mọi người tin rằng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” có thể được cứu sống. Kể từ đó, nhiều người xin tôi bùa hộ mệnh của Đại Pháp. Một số thậm chí còn học các bài công pháp. Ngay cả người cán bộ rất cứng đầu trong làng cũng hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo” khi nhìn thấy tôi.

Nghe lời Sư phụ và bạn sẽ không đi sai đường

Mọi người nói rằng tôi còn khoẻ hơn so với 20 năm trước đây. Tôi cũng cảm thấy mình trẻ hơn rất nhiều so với tuổi 81 và tràn đầy năng lượng.

Tôi không thể diễn tả hết thể ngộ của tôi về Đại Pháp. Nhưng tôi nghe theo lời Sư phụ và làm bất cứ điều gì Sư phụ yêu cầu các đệ tử.

Sư phụ yêu cầu chúng ta giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh, vì vậy tôi đi ra ngoài giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh hàng ngày. Sư phụ yêu cầu chúng ta phát chính niệm, vì vậy tôi đã phát chính niệm. Tôi lái xe ba bánh tới các vùng và trại tạm giam để phát chính niệm.

Tôi cung cấp tài liệu Đại Pháp cho hơn 80 học viên. Tôi thường đưa các bài giảng mới của Sư phụ, tuần báo Minh Huệ và các tài liệu Đại Pháp khác cho các học viên.

Một số học viên đã sợ phân phát tài liệu Đại Pháp khi tình hình trở nên căng thẳng. Còn tôi vẫn một mình đi ra ngoài phát tài liệu.

Nghe lời Sư phụ, chúng ta sẽ luôn an toàn. Nghe lời Sư phụ, chúng ta sẽ không đi sai đường. Nghe lời Sư phụ, chúng ta có thể viên mãn trở về nhà.

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính! Cảm ơn các đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/8/明慧法会-听师父的话-337150.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/18/159991.html
Đăng ngày 31-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share