Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc.

[MINH HUỆ 4-9-2016] Tháng 7 năm nay, tôi bị bắt vì đã phân phát đĩa DVD giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Tại đồn cảnh sát, một nhân viên cảnh sát địa phương nói rằng tôi sẽ bị xử phạt nặng vì Chủ tịch nước Tập Cận Bình đang có cuộc họp ở thành phố Thành Đô.

Tôi không bị dao động bởi lời đe dọa đó và vẫn giữ được bình tĩnh. Tôi nói với anh rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta làm người tốt và bức hại Pháp Luân Đại Pháp là có tội.

Bất hợp tác

Sau đó, cảnh sát lục soát túi của tôi và tìm thấy nhiều đĩa DVD. Họ tra vấn danh tính của tôi, nhưng tôi từ chối trả lời. Nhân viên cảnh sát đã bắt tôi nói rằng họ không thể thả bất cứ học viên Pháp Luân Đại Pháp nào trừ phi họ biết danh tính của học viên đó.

“Chúng tôi sẽ thả chị ngay lập tức nếu chị khai rõ danh tính,” phó đồn cảnh sát nói. “Nếu không chị sẽ không bao giờ ra khỏi đây được đâu.”

“Tôi rất hối hận vì đã bắt chị,” viên cảnh sát bắt tôi nói nhỏ. “Nếu chị cầu xin, tôi đã thả chị ra rồi. Trông chị không giống một người xấu.”

Tôi không để ý những lời nói đó, chỉ nhẩm lại lời giảng của Sư phụ trong tâm:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Vì từ chối hợp tác nên tôi bị hơn chục cảnh sát đè xuống và trói lại. Họ còng tay tôi vào sau lưng và đeo hình cụ lên đầu tôi để tra tấn. Sau đó tôi bị tống vào một phòng giam tối tăm chật hẹp.

“Các anh đang phạm tội ác,” tôi hét lên, “Tôi không phạm tội. Tôi sẽ kiện các anh ra tòa án quốc tế.”

Sơ hở khiến cựu thế lực dùi vào

“Các ngươi không được bức hại ta,” tôi nói với cựu thế lực. “Ta đang làm điều chính đáng nhất trong vũ trụ. Ta đang cứu độ chúng sinh. Nếu bức hại ta, các ngươi sẽ phạm trọng tội. Ta thừa nhận đã có sơ hở, nhưng các ngươi không xứng để khảo nghiệm ta. Ta chỉ đi theo an bài của Sư phụ ta mà thôi”

Tôi hướng nội để tìm ra sơ hở của mình và nhận ra rằng tôi còn tâm tật đố và hiển thị. Tôi đã chăm chỉ học Pháp, phát chính niệm, và giảng chân tướng trực diện về Đại Pháp cho người dân.

Tôi đã làm tốt những việc đó, tuy nhiên, tôi có tâm áp đặt đối với đồng tu và nghĩ rằng họ giảng chân tướng không tốt bằng tôi. Tôi đã trở nên kiêu ngạo nhưng lại không nhận thức được điều đó. Tôi đã buông lỏng việc tu luyện tâm tính của mình.

Hình cụ trên đầu tôi nặng đến nỗi nó che hết cả mắt, mũi, và miệng của tôi khiến tôi không tài nào thở được. Cái còng tay thì hằn sâu vào da thịt tôi. Tay và chân tôi bắt đầu tê mỏi. Tôi liền nhẩm đi nhẩm lại đoạn Pháp của Sư phụ cho đến lúc ngất đi.

Sư phụ giảng:

“Tu luyệt thật khó; khó [là ở chỗ] bất kể khi trời đổ đất sụp, tà ác điên cuồng bức hại, [lúc] liên quan đến sống chết, vẫn có thể vững vàng tiến bước trên con đường tu luyện của [bản thân] chư vị; bất kể sự việc gì ở xã hội nhân loại đều không can nhiễu được đến bước đi đều chân trên con đường tu luyện.” (Lộ, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Từ chối hợp tác

Tôi tỉnh dậy sau khi bị một nhân viên cảnh sát dội nước lạnh và mặt. Lúc ấy, cả đồn phó và một nhóm cảnh sát đều vây quanh tôi.

“Tôi đã phạm tội gì mà các anh bức hại tôi thế này,” tôi nói. “Tôi không giết người, không phóng hỏa, cướp của, hay trộm cắp. Tôi không làm điều gì nguy hại đến xã hội. Tôi chỉ nói cho người khác biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Sư phụ của tôi đang bị oan uổng. Chúng tôi là những người hòa bình, lý trí, và không bạo lực. Vì lẽ gì mà chúng tôi không có quyền được nói như những công dân bình thường?”

Sau đó, họ đã đưa tôi đến một nơi khác để thẩm vấn. Tôi tiếp tục phát chính niệm, giảng chân tướng để giải thể tà ác và xin Sư phụ gia trì.

Trong suốt buổi thẩm vấn, tôi không hợp tác mà chỉ nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Khi họ bắt tôi ký vào một tờ đơn, tôi cũng chỉ viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Buổi thẩm vấn kéo dài 15 phút. Sau đó tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho cảnh sát và nói cho họ bản chất của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Tôi nói suốt một tiếng rưỡi đồng hồ và còn được nhận xét là diễn thuyết rất hay. Một cảnh sát thừa nhận rằng Chân-Thiện-Nhẫn là tốt.

“Tôi thấy chị thật lợi hại,” một nữ cảnh sát nói, “Chị có thể cải biến tư tưởng của người khác.”

Đôi lúc, khi nhân tâm của tôi nổi lên, tôi lại phủ nhận chúng, giải thể chúng và bảo trì chính niệm mạnh mẽ.

Được trả tự do

Ngày hôm sau, tôi bị đưa trở lại đồn cảnh sát. Phó đồn nói với tôi rằng tôi có thể về nhà. Mặc dù đã bước ra khỏi đồn cảnh sát, nhưng tôi vẫn cảm thấy có một áp lực vô hình.

Tôi đi chậm và phát hiện có ba người đang theo dõi. Khi tôi đi nhanh, họ cũng đi nhanh, khi tôi đi chậm, họ cũng đi chậm lại. Tôi liền đi vào một khu chợ. Họ vẫn theo sau tôi. Sau đó, tôi đi lòng vòng quanh chợ và nhìn thấy một chiếc taxi. Tôi nằm xuống hàng ghế sau và nhìn thấy họ đi ngang qua. Tôi bảo tài xế lái xe đi ngay lập tức.

Thử thách lần này đã giúp tôi ngộ ra rằng chỉ khi chúng ta tuân theo yêu cầu của Sư phụ, chúng ta mới có thể thoát khỏi khổ nạn và có một con đường tươi sáng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/9/4/333906.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/10/7/159442.html

Đăng ngày 20-11-2016; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share