Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-7-2016] Đã khoảng bảy năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tôi luôn luôn cảm thấy việc tu luyện của tôi chỉ dừng ở bề mặt, mặc dù tôi biết hướng nội như thế nào khi gặp mâu thuẫn hay trong khổ nạn. Nhưng tôi luôn kết thúc bằng cách nhìn nhận trên bề mặt mà không đào sâu hơn.

Tôi cảm thấy có thứ gì đó ngăn cản tôi tìm ra nguyên nhân rốc gễ của những chấp trước. Tôi cảm thấy bất ổn và không biết tu luyện như thế nào. Chỉ gần đây tôi mới có thể thực sự hướng nội khi trải qua những mâu thuẫn.

Tình cản trở việc đề cao

Chồng tôi là một người tốt bụng. Anh luôn dính lấy tôi và thích ở cạnh tôi. Tuy nhiên, trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi đối xử với anh ấy không tốt và cho đó là điều hiển nhiên. Tôi đã thay đổi rất nhiều sau khi tu luyện Pháp Luân Công, nhưng sự thay đổi của tôi có lẽ chỉ là trên bề mặt.

Khoảng nửa năm trước, một trận cãi lộn đã thay đổi mối quan hệ của chúng tôi và anh bắt đầu hiểu sai về Pháp Luân Công. Việc này xảy ra là do trạng thái tu luyện của tôi không đạt tiêu chuẩn.

Trên thực tế, tôi đã không suy nghĩ về những hành động của mình từ góc độ của một người tu luyện và không hướng nội. Khổ nạn này đáng ra là để tôi đề cao tâm tính, nhưng thay vào đó tôi lại cảm thấy sai lầm và đau khổ. Mặc dù tôi biết mình nên lý trí trở lại, nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi trạng thái đó.

Sư phụ đã giảng:

“Tất nhiên có những lúc chư vị nói rằng ‘tôi nỗ lực rồi mà vẫn không được’, vậy thì nỗ lực của chư vị chỉ vì để giải quyết vấn đề ấy mà nỗ lực phải không? Chư vị thật sự là có trạng thái tu luyện đạt tới đó chăng?” (Giảng Pháp tại Pháp hội ở miền Tây của Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu năm 2003 (phần hỏi đáp))

Thông qua học Pháp và chia sẻ với các bạn đồng tu, tôi bắt đầu hướng nội. Tôi nhận ra rằng mình có chấp trước mạnh mẽ vào tình và tâm tật đố.

Sư phụ đã điểm hóa cho tôi rất nhiều lần, cả trong giấc mơ và qua lời của học viên khác. Tuy nhiên tôi vẫn không ngộ ra được những vấn đề của mình.

Cuối cùng, khi nhận ra được những chấp trước vào tình và sự vị kỷ, tôi đã có thể hội sâu sắc hơn về Pháp của Sư phụ.

Sư phụ đã giảng:

“Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được. Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn.” (Chuyển Pháp Luân)

Nếu có thể ngộ Pháp sớm hơn một chút, có lẽ tôi đã không bị tình can nhiễu quá nghiêm trọng. Pháp của Sư phụ uy lực vô cùng.

Tâm tính ảnh hưởng đến phối hợp

Mẹ của tôi 81 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Công được 5 năm, bà tu luyện tinh tấn hơn.

Khi lần đầu tiên học Pháp cùng với mẹ tôi, bà đọc khá chậm và mắc rất nhiều lỗi, vì bà được học hành rất ít. Bà cũng không thể nghe rõ được. Tôi bị mất kiên nhẫn và đôi khi không giữ được bình tĩnh. Tôi không muốn học cùng bà, mặc dù sau đó tôi luôn cảm thấy hối tiếc.

Mẹ tôi gặp tai nạn, một chiếc xe chạy cán lên chân của bà. Không hỏi ý kiến của mẹ, tôi không cho phép bà đi bệnh viện hay tiêm thuốc. Tôi cố gắng giúp mẹ tu luyện bằng cách áp đặt ý kiến của tôi lên mẹ, và điều này gây ra một số hiểu lầm giữa các thành viên trong gia đình của chúng tôi.

Hành động của tôi có thực sự được tính là tu luyện không? Hoàn toàn không. Tâm tôi không Thiện. Cách hành xử của tôi xuất phát từ những chấp trước người thường. Tôi nhận ra rằng tôi không Thiện hay tử tế với người thân của mình. Tôi cũng có tâm tranh đấu.

Mẹ tôi có tám người con và tôi là con thứ tư. Các anh chị em của tôi đã từng tận tình chăm sóc cho mẹ chúng tôi, nhưng những năm gần đây thì lại chểnh mảng. Do đó, tôi phải chịu trách nhiệm nhiều hơn với mẹ. Tôi càng phàn nàn nhiều về tình huống này thì họ lại càng trốn tránh trách nhiệm của mình.

Sau khi học Pháp và chia sẻ với các bạn đồng tu, tôi nhận ra những vật chất xấu đang ngăn cản tôi đề cao bản thân chính là tình, tâm tật đố, sự vị tư, bất Thiện và tâm an dật.

Một học viên đã nói: “Bạn thậm chí còn không thể hòa hợp được với người thân của mình, vậy thì bạn định cứu những người khác sao đây?”

Điều này thực sự khiến tôi kinh ngạc. Tôi bắt đầu hướng nội và chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi thay đổi những quan niệm và thiện đãi người thân của mình. Dần dần, mọi thứ bắt đầu cải biến.

Sư phụ đã giảng:

“Khi chư vị tìm thấy nguyên nhân thực sự của bản thân, khi chư vị mà dám nhìn thẳng nó – thừa nhận nó, chư vị sẽ phát hiện lập tức sự việc đó liền thay đổi, mâu thuẫn cũng không có nữa.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])

Thể ngộ sâu hơn về các Pháp lý

Ngoài ra, mặc dù tín tâm tu luyện và học Pháp của tôi chưa bao giờ lay động, nhưng tôi luôn cảm thấy mình học Pháp đang chạy theo hình thức. Tôi tin rằng điều này là do những quan niệm hậu thiên và can nhiễu từ nghiệp tư tưởng.

Mặc dù chưa từng buông lơi việc học Pháp, nhưng tôi lại không đặt tâm vào việc học. Tôi thiếu đi nền tảng tu luyện vững chắc, do đó khi gặp vấn đề, tôi không thể nhớ tới những Pháp lý có liên quan và chiểu theo. Thay vào đó, những suy nghĩ và hành động người thường của tôi sẽ biểu hiện ra.

Thông qua học Pháp, tôi bắt đầu thực sự hướng nội. Tôi minh bạch ra rằng là một người tu luyện, những gì mà chúng ta nghe hoặc nhìn thấy không phải là ngẫu nhiên. Khi tôi không muốn nghe phê bình hoặc không muốn bị người khác nói, thì đó là lúc những tâm chấp trước của tôi bị đụng đến. Điều đó có nghĩa là tôi có chấp trước và đã đến lúc phải buông bỏ nó.

Bây giờ tôi minh bạch ra rằng học Pháp sẽ tạo dựng cơ sở tu luyện vững chắc. Nếu bạn có thể hướng nội, bạn có thể đề cao tâm tính của mình và làm mọi việc tốt hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/7/30/332113.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/19/158325.html

Đăng ngày 14-9-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share