Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-8-2016] Tôi thường xuyên nghe nói Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) gửi đặc vụ sang hải ngoại để ngăn cản các học viên Pháp Luân Đại Pháp cứu độ chúng sinh và giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Cách đây vài năm, chuyện tương tự đã xảy ra ở Trung Quốc Đại lục nơi tôi sống.

Tôi bị cảnh sát bắt vào năm 2002 và bị kết án 12 năm tù giam. Để phản bức hại, tôi đã tuyệt thực. Một năm sau, tôi bị tra tấn đến gần chết và được trả về nhà để hồi phục sức khỏe.

Kể từ đó, chính quyền địa phương thường đến nhà kiểm tra xem tình hình của tôi. Họ có ý đồ tống tôi trở lại nhà tù khi tôi đã bình phục. Thỉnh thoảng, họ còn cho đặc vụ đến trông chừng tôi.

Những đặc vụ bình thường có thể dễ dàng nhận ra bởi họ thường nóng lòng muốn biết tên của các học viên là gì, có bao nhiêu điểm sản xuất tư liệu ở địa phương, các điểm sản xuất tư liệu này nằm ở đâu và có các hoạt động gì. Nhưng đặc vụ mà đã từng là học viên thì mới thật là nguy hiểm. Tôi đã từng đối mặt với loại đặc vụ này.

John trở thành một đặc vụ

Năm 2005, Tim (hóa danh) được thả ra khỏi một trại lao động cưỡng bức. Khi trở về nhà, anh nghe tin John (hóa danh) – người anh rất quen thuộc, cũng đã được thả. Tim nghe nói John đã chuyển hóa – anh ấy không những từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công mà còn giúp chính quyền bức hại những học viên khác.

Tim quyết định đi gặp John. Tim nói với John rằng anh không hiểu tại sao John lại có thể phản bội Đại Pháp và các học viên khác. Anh trách móc John và mắng John đã làm mất mặt tất cả các đệ tử Đại Pháp.

John nói lại: “Anh chưa bao giờ ở trong hoàn cảnh của tôi nên anh không thể hiểu được. Anh không bị tra tấn khi ở trại tạm giam. Nếu anh phải chịu đựng những gì tôi đã phải trải qua, anh sẽ nghĩ khác.”

“Tôi sẽ không bao giờ quay lại trại cưỡng bức lao động”, Tim nói. “Đó không phải là chỗ cho tôi.”

John không hài lòng và cũng không lấy gì làm vui vẻ về chuyện này. Trước khi Tim rời đi, John đã xin Tim số di động của anh. Bình thường Tim sẽ không tùy tiện cho ai số điện thoại của mình vì lý do an toàn, nhưng anh đã cho John. Có lẽ Tim nghĩ John sẽ không bao giờ làm hại anh. Họ quyết định hai ngày sau sẽ gặp lại nhau.

Khi Tim ra về, John đã gọi điện cho Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia của thành phố và báo cáo thông tin về Tim cho cảnh sát. Cảnh sát địa phương đã tìm kiếm Tim nhiều năm. Họ rất hào hứng về thông tin này và ngay lập tức đã lên kịch bản cùng John để bắt Tim. Họ bảo John hãy mời Tim đến nhà ăn tối. Cuối cùng, Tim đã bị bắt ngay sau khi ăn tối ở nhà John.

Vợ của Tim là Amy (hóa danh) cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, chờ chồng đến tận tối vẫn chưa thấy chồng về nên đã đến nhà John để tìm. Amy phát hiện xe đạp của Tim vẫn còn ở bên ngoài nhà John nên đã hỏi John. John không hề che giấu mà đã nói thẳng với cô rằng Tim bị bắt vì anh đã tố cáo Tim với cảnh sát.

Amy trở về nhà và ngay lập tức gửi một bức thư điện tử cảnh báo các đồng tu trong vùng rằng John đã trở thành đặc vụ và đã giúp cảnh sát bắt Tim. Anh ta đã đến thăm nhiều học viên và đã trình báo tình hình của các học viên ấy cho cảnh sát. Amy hối thúc tất cả các học viên, đặc biệt những ai đã nói chuyện với John, hãy chú ý hơn về an toàn.

Tôi đã đối mặt với John như thế nào

Tôi giật mình sửng sốt khi đọc bức thư của Amy bởi John đã từng đến nhà của tôi. Điều ấy khiến tôi rất sợ hãi và lo lắng. Tôi liền trách móc người đã dẫn John đến nhà tôi. Tôi được thả khỏi trại tam giam để về nhà chăm sóc y tế và đến nay tôi đã hoàn toàn bình phục. Nếu John trình báo tôi với cảnh sát, chẳng phải tôi sẽ lại bị tống vào ngục ngay lập tức ư? Nhà của tôi cũng là một điểm sản xuất tư liệu và cũng là nơi nhiều học viên thường lui đến. Chẳng phải tất cả họ cũng đang gặp nguy hiểm sao?

John đã từng đến nhà tôi hai lần. Anh đến cùng một học viên khác – người muốn tôi giúp đỡ John. Theo như học viên đó nói, John đã từng tu luyện rất tốt trước khi anh bị giam giữ ở trại cưỡng bức lao động, nhưng anh đã bị tẩy não và bước sang phía phụ diện. Nhiều học viên đã cố gắng chia sẻ kinh nghiệm của mình với John nhưng anh không nghe.

Để tránh bị tống giam trở lại, khi các học viên bị tà ngộ đến thăm, tôi thường nằm trên giường nói chuyện với họ. Nhưng khi John đến, tôi đã không kịp quay lại giường nằm.

Lúc đầu tôi có chút hoảng hốt, nhưng sau đó tôi đã trấn tĩnh lại. John đã nhìn thấy tôi bình phục, và những gì tôi cần làm là đối mặt với chuyện đó. Tôi nói chuyện với John một hồi lâu và trả lời tất cả những câu hỏi của anh. Khi ra về, John nói với tôi: “Cảm ơn anh vì đã chia sẻ. Giờ tôi đã hiểu ra nhiều thứ và tôi sẽ quay trở lại thăm anh.”

Sau đó, John đã quay trở lại nhà tôi lần nữa. Lần đó, anh đã nhìn thấy một số đồng tu đang học cách sửa chữa máy in.

Sau khi nhận được thư điện tử của Amy và nhớ lại những cuộc trò chuyện của mình với John, tôi cân nhắc liệu mình sẽ làm gì tiếp theo. Thật may, dạo ấy tôi học Pháp rất nhập tâm. Tôi nhớ những gì Sư phụ giảng về đặc vụ:

“Không thể nói rằng ‘ở đây chúng tôi có đặc vụ can nhiễu’, hay cường điệu nguyên nhân này khác. Thực ra tôi đã giảng từ lâu rồi, khi tâm thái chúng ra rất chính thì đặc vụ không dám ở tại đó nữa; họ chỉ có hai lựa chọn: một là bị trường chân chính kia đồng hoá, bởi vì trường thuần chính mà đệ tử Đại Pháp phát xuất ra, sẽ tiêu trừ tất cả những thứ bất hảo trong tư tưởng ý thức của con người, trường thuần chính sẽ giải thể chúng, giải thể hết thảy những gì bất chính trong ý thức con người, đây chính là một loại thể hiện khác của cứu độ và từ bi. Hết thảy những thứ bất hảo trong ý thức con người đã được giải thể hết cho họ rồi, thì khi họ chỉ còn lại ý thức tư tưởng đơn thuần của con người thôi, người ta sẽ nhận ra là [họ] đồng với chính, [đồng] với Thiện; [đó] chẳng phải là họ đã đồng hoá rồi? Còn một lựa chọn nữa chính là trốn chạy cho mau, bởi vì [khi ấy] nghiệp lực tư tưởng và những quan niệm của người xấu sợ bị giải thể.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ quốc năm 2003)
“Như vậy vì sao những kẻ kia có thể chui vào chỗ chúng ta ở đây? Tất nhiên cũng là rất cá biệt thôi; tại sao một đoạn thời gian ấy có người còn cung cấp tin tình báo cho tà ác? Là vì trường của chúng ta bất thuần, bất chính, không khởi tác dụng cứu độ chúng sinh, cứu vãn sinh mệnh, không thể làm tà ác kinh khiếp mà dẹp đi; đó chẳng phải vấn đề của tự bản thân chúng ta hay sao?! Còn nói tới nói lui, còn nói rằng ai là đặc vụ, rằng thế này thế khác; [đây] có phải là vấn đề bản thân chúng ta hay không? Chí phải. Do vậy từ nay trở đi mọi người cần học Pháp cho tốt hơn, để cho chính niệm mạnh hơn, có năng lực cứu độ hơn nữa.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ quốc năm 2003)

Sau đó, chính niệm của tôi đã trở nên mạnh hơn. Tôi trả lời thư điện tử của Amy và khuyến nghị các học viên không nên hoang mang. John đã đến nhà tôi hai lần và đã biết rất nhiều thứ.

Tôi chia sẻ với các đồng tu rằng chúng ta không nên bị dao động bởi những gì John đã làm, nếu không, chúng ta sẽ đi theo an bài của cựu thế lực chứ không phải an bài của Sư phụ. Chúng ta cần phải hướng nội. Sư phụ dạy chúng ta nếu chính niệm mà đầy đủ thì đặc vụ cũng không thể can nhiễu.

Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm sau khi gửi bức thư của mình. Lúc ấy, tôi nhận thấy những nhân tố khiến tôi sợ hãi đã bị giải thể.

Một lần gặp gỡ khác với John

Những ngày tiếp theo, bốn học viên nữa bị bắt vì John, nhưng tôi vẫn ổn. Cảnh sát thậm chí không đến nhà tôi thường xuyên như trước.

Hai tháng sau, có người gõ cửa nhà tôi. Đó chính là John. Lúc này, tôi bỗng có nhiều mâu thuẫn trong nội tâm. Tôi biết John đã đi theo tà ác, nhưng nếu tôi không tận dụng cơ hội này để cứu anh, có thể anh sẽ vĩnh viễn bị hủy diệt.

Tôi mời anh vào nhà. Anh khập khiễng bước vào. Thấy vậy, tôi hỏi anh có chuyện gì. Anh nói đây là quả báo cho những gì anh đã làm.

“Anh đã làm sai chuyện gì?” tôi hỏi.

“Tôi đã phản bội Tim,” anh nói. “Tim bị tra tấn nghiêm trọng trong trại cưỡng bức lao động.” Anh trách cục trưởng cục cảnh sát quốc gia địa phương đã lừa dối anh bởi họ đã hứa với anh sẽ không tra tấn Tim .

“Anh đã phản bội Tim như thế nào?” tôi hỏi anh.

“Tim nói anh ấy sẽ không bao giờ bị cầm tù nữa. Đây là một chấp trước lớn. Tôi muốn giúp anh ấy tống khứ tâm chấp trước này.”

“Anh chỉ trình báo Tim thôi sao?”

“Không. Tôi còn trình báo nhiều đồng tu khác.”

“Tại sao?”

“Sở cảnh sát hứa sẽ cho tôi 3.000 tệ một tháng,” John nói. “Tôi vừa mới được thả khỏi trại cưỡng bức lao động. Tôi không có tiền cho nên tôi đã đồng ý làm gián điệp cho họ. Họ hướng dẫn tôi hàng ngày đến nhà của các đồng tu và báo cáo tình hình cho họ vào lúc năm giờ chiều. Tôi trình báo với họ qua điện thoại, thỉnh thoảng tôi báo cáo trực tiếp.”

“Anh đến nhà tôi hai lần. Anh có trình báo tôi không?” tôi hỏi.

“Có”, anh lưỡng lự nói.

“Tại sao hôm nay anh đến đây? Anh sẽ lại trình báo tôi phải không?”

“Làm sao tôi có thể làm như vậy được chứ? Tôi đã biết những gì tôi làm là sai, tôi thấy vô cùng hối hận.” Anh rất tiếc khi nghe tinTim bị tra tấn nghiêm trọng sau khi bị bắt.

Sau đó, John kể cho tôi nghe về một giấc mơ đêm hôm trước của anh. “Nói là một giấc mơ, nhưng nó rất chân thực, tôi có thể thấy rõ mọi thứ. Tôi thấy Sư phụ ngồi trên một đài hoa sen tiến đến qua cửa sổ nhà tôi. Ngài hiền hòa chạm nhẹ vào đầu tôi .

“Thoáng một cái, tôi cảm thấy đầu não của mình chợt thanh tỉnh, và tôi nhận ra những gì mình làm là sai. Tôi đã sai khi phản bội những đồng tu của mình. Tôi phải làm thế nào để quy chính lại đây? Sư phụ đã dùng tư duy truyền cảm bảo tôi tìm một đồng tu có cùng họ với mình. Tôi rất do dự trước khi đến đây bởi tôi không chắc anh có tiếp tôi không. Mọi người đã biết hết những gì tôi đã gây ra, nhưng giờ tôi không còn lựa chọn nào khác, tôi đến tìm anh là để làm nghiêm chính thanh minh. Cảm ơn anh đã cho tôi vào nhà.”

Kể từ đó, anh đến nhà tôi thường xuyên để đọc tuần báo Minh Huệ và các tài liệu khác.

Tôi chia sẻ điều này với các đồng tu khác. Tôi kể cho họ mọi chuyện đã xảy ra như thế nào, và suy nghĩ của tôi về sự việc này. Một đồng tu không đồng ý với tôi và nói: “Nếu tôi là anh, tôi sẽ không nói chuyện với anh ta. Những gì anh làm là rất thiếu lý trí.”

Chúng tôi đã chia sẻ rất nhiều về chuyện này. Hầu hết các đồng tu đều đồng ý rằng Sư phụ không muốn để bất cứ một đệ tử nào rớt lại phía sau, và chúng tôi nên để John có cơ hội học Pháp nhiều hơn.

Những gì tôi ngộ được

Vì John mà Tim đã bị đưa đi xét xử. Khi nghe tin này, John nài nỉ được đi làm chứng cho Tim để phơi bày việc cục an ninh quốc gia của địa phương đã cài bẫy Tim như thế nào. Cân nhắc sự an toàn cho John, chúng tôi đã thuyết phục anh quay một video để luật sư của Tim mở xem tại tòa án.

Để giúp John có thể thường xuyên đọc trang web Minh Huệ, một đồng tu đã cho anh ấy một chiếc máy tính cũ. Chúng tôi cũng thường xuyên chia sẻ kinh nghiệm tu luyện với anh.

Hầu hết các học viên ở khu vực tôi nhất trí rằng chúng tôi nên đối xử với những đặc vụ bằng chính niệm. Mặc dù chuyện này đã xảy ra cách đây 10 năm, nhưng những kinh nghiệm tôi học được qua đây đã giúp tôi ngộ ra nhiều điều và vượt qua nhiều thử thách bằng chính niệm mạnh mẽ.

Tôi cũng ngộ ra rằng chúng ta không nên đẩy các đồng tu bị tà ngộ ra xa, mà nên đối xử với họ bằng lòng từ bi. Chúng ta cũng cần thanh tỉnh để ngăn những học viên này tham gia vào những hạng mục hay hoạt động nhất định. Khi chúng ta đề cao trong chỉnh thể, những can nhiễu như vậy sẽ không có không gian để tồn tại.

Xin vui lòng chỉ ra những điều không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/13/332774.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/25/158407.html

Đăng ngày 12-9-2016; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share