Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-4-2016] Tôi đã hơn 70 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997. Đại Pháp đã cho tôi thân thể khỏe mạnh và tinh thần lạc quan với cuộc sống.

Tôi thường đi ra ngoài trên một chiếc xe ba bánh và nói với mọi người về việc thực hành môn tu luyện thiền định và sự thực về cuộc bức hại vô cớ tại Trung Quốc. Hơn 10 năm qua, tôi đã nhận ra rằng, miễn là chúng tôi duy trì chính niệm mạnh mẽ và tiếp tục cải biến bản thân phù hợp với Pháp, những nhân tố của cuộc bức hại không thể ngăn cản được nỗ lực của chúng tôi.

Cung cấp một địa điểm cho việc học Pháp Nhóm

Sau khi chuyển đến ngôi nhà mới trong năm 2006, một điều phối viên đến hỏi tôi về việc các học viên tại địa phương sẽ đến nhà tôi để học Pháp và thảo luận mỗi tháng một lần. Cô ấy nói “Chúng ta đều muốn gặp gỡ thường xuyên với nhau để chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, nhưng do cuộc bức hại nên rất khó để tìm một nơi an toàn vì nhiều học viên sợ rằng cảnh sát sẽ tìm ra.”

“Không có vấn đề,” tôi trả lời. “Tất cả các học viên đều được chào đón trong nhà của tôi. Càng nhiều càng tốt.” Tôi nghĩ rằng việc học Pháp nhóm sẽ giúp chúng tôi cải biến bản thể và đó là điều Sư phụ khuyến khích chúng ta làm.

Mỗi lần có khoảng 20 đến 30 học viên đến nhà tôi học Pháp, trong đó có vài học viên hiếm khi tiếp xúc với các học viên khác vì sợ hãi. Chúng tôi nói về kinh nghiệm tu luyện của chúng tôi, làm thế nào để giải cứu các học viên bị giam giữ và làm việc thứ ba tốt hơn cũng như làm thế nào để hướng nội và giải quyết các mâu thuẫn trong gia đình.

Chồng tôi không phải là một học viên, nhưng ông ấy hỗ trợ rất tích cực cho tôi. Khi một học viên hỏi tôi có sợ hãi khi dùng nhà của mình làm điểm học Pháp nhóm không, tôi trả lời: “Không! Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Tôi chỉ làm những gì tôi phải làm.”

Chúng tôi cần duy trì chính niệm và hướng nội

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng Bảy năm 1999, nhiều người đã bị lừa dối bởi các phương tiện truyền thông của nhà nước. Chúng tôi đã giảng chân tướng về cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp từ những ngày đó đến nay.

Mỗi lần học Pháp nhóm xong, chúng tôi sẽ cung cấp các tài liệu giảng chân tướng cho các học viên ra ngoài phân phát, một số học viên sợ cảnh sát bắt nên chỉ lấy vài tờ.

Một học viên khác và tôi thường đi ra ngoài để phân phát các tờ rơi và dán các tờ áp phích. Chúng tôi chỉ trở về nhà khi đã phát hết các tờ rơi.

Vào một ngày trước Tết Nguyên Đán, trời lạnh đến nỗi keo dán gần như đóng băng trên các áp phích còn bàn tay của tôi gần như đông cứng lại. Tuy nhiên, chúng tôi đã hoàn thành việc dán tất cả các áp phích trước khi trở về nhà.

Sau khi một học viên bị bắt, tôi đã đến sở cảnh sát và trung tâm giam giữ để phát các tài liệu giảng chân tướng. Tôi cũng dán áp phích trên một số tòa nhà gần đó. Một số nhân viên bảo vệ đi ngang qua tôi nhưng không nói gì. Tôi biết rằng Sư phụ đã bảo hộ cho tôi làm việc này.

Khi tôi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công trên phố, một số bỏ đi, một số khác mắng chửi nhưng điều đó không ngăn được tôi, và tôi tiếp tục nói với mọi người về môn tu luyện và cuộc bức hại.

Một ngày, tôi đi ra ngoài phát tài liệu Cửu Bình nhưng tôi thấy không vui vì cái túi đựng tài liệu nặng quá. Đột nhiên tôi bị vấp và ngã xuống. Ngay lập tức tôi nhận ra rằng tâm của mình không chính. Tôi xin lỗi Sư phụ. Tôi biết rằng Sư phụ đã điểm hóa cho mình.

Một lần sau khi học Pháp nhóm, chúng tôi thảo luận các vấn đề tu luyện. Tôi đã chia sẻ về những mâu thuẫn trong gia đình của mình. Một số học viên nhận xét, nói rằng tôi đã làm điều này sai hoặc điều kia sai. Điều đó khiến tôi rất khó chịu nên tôi nói với điều phối viên rằng tôi muốn chấm dứt việc học Pháp ở nhà mình.

Ngày hôm đó, khi đang nấu ăn, đột nhiên tôi bị đau lưng và đau chân, đau đến mức tôi gần như không thể chịu đựng được. Tôi hướng nội và biết rằng mình đã làm sai rồi. Tôi liên lạc với điều phối viên và nói với cô ấy tôi không huỷ nhóm học Pháp ở nhà mình nữa.

Các cơn đau ở lưng và chân ngay lập tức biến mất.

Loại bỏ nhân tâm

Tôi thường có những xung đột với các học viên hoặc với các thành viên trong gia đình. Gần đây tôi nhận ra điều này là do quan niệm người thường của mình nên quyết định thay đổi.

Cách đây vài ngày, một vài niệm đầu bất hảo xuất hiện trong tâm trí của tôi và tôi đã rất khó loại bỏ chúng. Các học viên đã nhắc nhở tôi về tầm quan trọng của việc hướng nội, và tình hình được cải thiện sau đó. Tuy nhiên, ngày hôm sau, các ý niệm và các cảm xúc tiêu cực này lại quay lại hành hạ tôi.

Cảm thấy vô cùng tội lỗi, tôi đến trước Pháp tượng của Sư phụ và chân thành nói: “Thưa Sư phụ, xin Sư phụ giúp con loại bỏ tất cả nhân tâm.”

Sau đó tôi ngồi đả tọa, được vài phút, các suy nghĩ này lại quay trở lại lần nữa.Vì vậy, tôi cầu xin Sư phụ không cho chúng xâm nhập vào tâm trí của tôi.

Thật kỳ diệu, tôi đã có thể nhập định lại vài phút sau đó và cảm thấy rất thoải mái. Thông thường tôi tập bài công pháp số 5 trong một giờ, nhưng lần này tôi đã ngồi đả tọa 75 phút mà không cảm thấy đau đớn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/3/14/325319.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/4/16/156296.html

Đăng ngày 1-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share