Bài viết của một học viên ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-2-2016] Con gái của tôi đã quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào đầu năm 2012, và tôi rất vui cho cháu. Điều đó khiến tôi nhìn lại việc tu luyện của mình, và tôi rất ngạc nhiên khi thấy rằng trạng thái tu luyện của mình đã ảnh hưởng đến cháu và các thành viên khác trong gia đình.

Con gái tôi đã tu luyện trở lại

Tôi thường đưa con gái tới các điểm luyện công sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thỉnh thoảng cháu cũng học Pháp và luyện công cùng với người lớn. Nhưng khi lớn lên, cháu đã bị ảnh hưởng bởi xã hội, bắt đầu ăn mặc kỳ dị và trở nên thực dụng. Sau khi tôi bị bức hại, cháu ngừng học Pháp và kinh văn, không còn quan tâm đến tu luyện nữa.

Là một học viên, tôi không biết làm thế nào để hướng nội, và tôi thường xuyên mất bình tĩnh với cháu. Ý niệm đầu tiên xuất ra trong đầu tôi mỗi lần đó là lỗi của cháu. Tôi luôn luôn nghĩ rằng cháu bất hòa với mình.

Tôi đã bị bắt và kết án tù vì phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, con gái tôi bắt đầu bị co giật. Các bác sĩ chẩn đoán cháu bị động kinh và sẽ phải dùng thuốc suốt phần đời còn lại. Tôi đã không liên hệ vấn đề của cháu với trạng thái tu luyện của mình.

Đó thực sự là vấn đề của tôi

Sau khi ra tù, tôi đã rất lo sợ. Sư phụ đã an bài cho tôi tham dự nhiều buổi học Pháp nhóm vào năm 2011, điều đó thực sự đã giúp tôi. Tôi cũng bắt đầu mở điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng riêng. Tâm tính của tôi đã được đề cao cùng thời điểm này. Tôi nhận ra rằng vấn đề sức khỏe của cháu là do các vấn đề tu luyện của tôi và tôi cần phải hướng nội.

Lần đầu tiên tôi in một cuốn sách nhỏ giảng chân tướng và đưa cho cháu. Có thể thấy là cháu rất sợ. Ngay lập tức tôi nhận ra đó là vì tôi vẫn còn sợ bị bức hại. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi. Sau đó tôi đã đưa thêm tài liệu Pháp Luân Đại Pháp và quan sát thấy rằng lần này cháu đã bình tĩnh hơn nhiều. Tuy nhiên, cháu chỉ nhìn lướt qua các tài liệu. Tâm tôi đã bất động, và không lo lắng gì. Cháu đã giúp tôi loại bỏ tâm nóng vội muốn hoàn thành tất cả mọi việc một cách nhanh chóng và ý niệm mạnh mẽ ép buộc người khác làm những gì mình mong muốn.

Hai tuần sau, tôi tìm thấy một bài viết và nghĩ rằng cháu sẽ quan tâm. Tôi đã đưa cho cháu một bài giảng chân tướng lần thứ ba. Cháu cầm lấy và cẩn thận đọc nó. Điều này khích lệ tôi tiếp tục hướng nội, buông bỏ tâm sợ hãi và các chấp trước khác. Con gái tôi cũng trở nên càng ngày càng ít sợ hơn.

Một đêm, cháu đã lên cơn động kinh. Đó là lần đầu tiên trong một thời gian rất dài. Tôi đưa ngón tay của mình vào miệng cháu để ngăn cháu cắn vào lưỡi. Tôi giữ một niệm rằng con gái tôi không có bệnh và không cho phép cựu thế lực bức hại con gái tôi cho dù cháu có bất kỳ thiếu sót nào trong tu luyện của mình.

Tôi đã nói rằng các ngón tay của mình có thể bị cắn đứt hoặc bị gẫy. Tôi đã rất đau, nhưng cố nhẫn chịu. Tôi biết rằng Sư phụ đã gánh chịu phần lớn cho tôi.

“Con không có bệnh. Đó là Sư phụ điểm hóa con tu luyện đấy”

Tôi kể với con gái của mình những gì đã xảy ra sau khi cháu hồi phục. Cháu rất cảm động. Tôi nói với cháu: “Con không có bệnh. Đó là Sư phụ điểm hóa để con tu luyện. Con có muốn đi cùng mẹ tới nhóm học Pháp không?” Cháu gật đầu đồng ý.

Cháu tham gia vào nhóm học Pháp, gia tăng chính niệm, và các học viên khác đã khích lệ cháu. Lần thứ ba đến học Pháp, cháu quyết định tu luyện trở lại. Thông qua quá trình con gái tôi trở lại với Pháp, tôi ngộ ra rằng trạng thái tu luyện của mình đã ảnh hưởng trực tiếp đến gia đình.

Sư phụ đã giảng:

“Trẻ em trên núi có những lúc trạng thái biểu hiện rất không tốt, thì tôi biết cha mẹ ở gia đình tu không được tốt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco năm 2014 Pháp)

Tôi rất vui vì con gái mình đã trở lại tu luyện và tiếc nuối sâu sắc về những hậu quả do trạng thái tu luyện không tốt của mình. Tôi đã xin lỗi cháu.

Sư phụ cũng giảng cho chúng ta:

Sự sự đối chiếu.” (Thực tu, Hồng Ngâm) </blockquote>

Tạm dịch

“So học so tu

Mỗi mỗi đối chiếu”

Chồng tôi đã thay đổi sau khi tôi hướng nội

Hai vợ chồng tôi làm việc cùng phòng ban; cả hai chúng tôi là cán bộ cấp trung. Anh rất chăm lo cho tôi, và là người rất có năng lực, vì vậy tôi phụ thuộc nhiều vào anh ấy.

Hướng ngoại là nguyên nhân gây bất hòa giữa chúng tôi

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi biết rằng, là một đệ tử Đại Pháp, tôi nên giảng chân tướng giúp khôi phục lại thanh danh của Sư phụ. Nhưng tôi không dám nói về Pháp Luân Đại Pháp tại sở làm, không dám giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp ở nơi công cộng. Tôi lo lắng rằng sự nghiệp của tôi và chồng sẽ bị hủy hoại.

Vì quá phụ thuộc vào chồng, đôi khi tôi hỏi ý kiến ​​của anh khi cần làm việc ở một hạng mục giảng chân tướng. Tôi hy vọng rằng anh sẽ ủng hộ và hiểu tôi, nhưng mỗi lần như vậy anh đều làm tôi thất vọng. Tôi thầm oán trách anh, vì anh đã chứng kiến ​Đại Pháp đã giúp tôi phục hồi sức khỏe như thế nào, vậy mà bây giờ anh lại không đứng về phía tôi mà hỗ trợ hạng mục Đại Pháp.

Tôi viết cho anh một lá thư rất dài. Sau đó khi tôi hỏi về bức thư, tôi thấy anh đã không lưu tâm đến việc đọc nó. Tôi đã không tu luyện tinh tấn để đề cao tâm tính của mình, mà thay vào đó lại đổ lỗi cho anh. Có một bức tường vô hình đang ngăn cách chúng tôi.

Sự chia cách được giải quyết sau khi tôi hướng nội

Tôi đã nhiều lần nói chuyện với chồng mình về những việc này để cố gắng cứu anh, và tôi đã học được cách cẩn trọng với lời nói của mình. Nếu anh nói gay gắt hay dường như bị kích động, tôi hướng nội tìm những niệm đầu nào tôi đã xuất ra hoặc những gì tôi vừa nói làm anh ấy nổi cáu. Tôi nhắc nhở bản thân mình phải thận trọng hơn vào lần sau.

Nếu anh cứ nhắc đi nhắc lại một vấn đề cụ thể, tôi lập tức nghĩ ngay: “Đây có phải là để nhắc nhở mình về vấn đề nào đó hay chăng?” Như thế, nhiều vật chất xấu đã tích lại trong trường không gian của tôi vốn ngăn trở tôi đề cao tâm tính dần dần được loại bỏ. Bây giờ tôi nhận ra rằng mình cần phải hiểu anh, chứ không phải anh cần phải hiểu mình.

Chồng tôi đã thay đổi. Anh đã từng khước từ nói về Pháp Luân Đại Pháp với tôi. Bây giờ anh ấy kể với tôi khi đồng nghiệp của anh nói chuyện về việc Pháp Luân Đại Pháp đã phổ truyền khắp nơi trên thế giới. Tôi đã từng phải thúc giục anh xem truyền hình NTD. Bây giờ anh ấy thích tải về để xem các chương trình này. Anh đã từng nói rằng tôi đã dành quá nhiều thời gian cho Đại Pháp. Giờ đây, anh đã tình nguyện làm các công việc gia đình để tôi có thêm thời gian làm hạng mục Đại Pháp. Thậm chí anh đã giúp tôi chuẩn bị tài liệu giảng chân tướng. Khoảng cách giữa chúng tôi đã được gỡ bỏ, và chúng tôi có nhiều điều để trò chuyện.

Kiện Giang Trạch Dân đã giúp gia đình chúng tôi hạnh phúc hơn

Những thay đổi của con gái và chồng tôi giúp tôi nhận ra rằng việc cân bằng các mối quan hệ với các thành viên gia đình là rất quan trọng. Chúng ta không thể mất môi trường tu luyện của mình trong cuộc sống thường ngày. Khi các thành viên gia đình ủng hộ chúng ta, nó sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta làm các hạng mục về Đại Pháp.

Con gái hối thúc tôi tham gia phong trào kiện Giang

Hai mẹ con tôi tham gia một buổi học Pháp vào tháng 6 năm ngoái. Một học viên ở đó nói: “Bây giờ các học viên Đại Pháp đang kiện họ Giang. Chúng ta cũng sẽ làm như vậy. ”

Tôi im lặng, nhưng con gái nói với tôi: “Chúng ta nên kiện họ Giang vì mẹ đã bị bức hại khủng khiếp. Hơn ai hết, mẹ cần phải làm việc đó”

Những lời nói ra của cháu rất chính, và ý chí mạnh mẽ của cháu đã chạm tới tâm sợ hãi của tôi. Nhưng tôi vẫn lo lắng: “Mình có thể bị bức hại một lần nữa nếu mình sử dụng tên thật của mình.” Tất cả các loại tư tưởng vị tư này xuất ra từ trong tâm, và toàn bộ cơ thể của tôi đã bị lấp đầy bởi các chủng vật chất xấu.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta,

“Chư vị chấp trước vào điều gì thì tà ác liền làm tăng mạnh thêm điều ấy, tư tưởng chư vị mà không ngay chính thì chúng liền để chư vị không lý trí nữa.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004”)

Tôi đã thức tỉnh và nhắc nhở bản thân mình: Giang Trạch Dân đã phạm phải một tội ác tày trời chống lại nhân loại; ông ta bị bắt là tất yếu; mình phải sợ điều gì chứ? Đưa họ Giang ra xét xử là nhiệm vụ của mỗi người, và nó là một cơ hội khác mà Sư phụ đã ban cho chúng ta. Đó là một cơ hội tu luyện quý giá, vì vậy mình cần phải vượt qua khảo nghiệm đó.

Tôi cảm thấy Sư phụ loại bỏ vật chất xấu cho tôi sau khi tôi xuất được chính niệm. Cảm giác chán nản qua đi. Con gái của tôi nói với tôi rằng việc kiện Giang của cháu đã hoàn thành. Bây giờ cháu đã kết hôn, và lúc nào cháu cũng xem mình như một học viên trong gia đình của mình. Vì vậy, chồng cháu rất ủng hộ cháu, ủng hộ cả việc kiện họ Giang của cháu. Tôi rất cảm động và bắt đầu viết đơn kiện.

Chồng tôi đã giúp tôi hướng nội

Tôi đã có một cơ hội khác để hướng nội trong khi soạn thảo đơn kiện Giang. Tôi đã hình thành một thói quen xấu từ khi còn nhỏ là luôn luôn mất rất nhiều thời gian mới viết được một bài, do đó, trong khi viết đơn kiện, tôi đã bị buồn ngủ, tôi bị ngứa khắp người và không thể ngồi yên, và tôi đã trải qua đủ loại can nhiễu. Tôi mất hơn một tuần để hoàn thành bản dự thảo ban đầu.

Một ý niệm thoáng qua trong đầu tôi: chồng tôi cũng tới vì Pháp; Vì vậy, anh ấy cũng nên tham gia vào vụ kiện. Tôi đề nghị anh giúp đỡ. Anh ấy đồng ý không một chút do dự. Tôi biết việc này là nhờ sự trợ giúp của Sư phụ.

Tôi đọc lá thư khởi kiện cho anh nghe. Anh lắng nghe một cách cẩn thận và đã cho tôi rất nhiều lời khuyên. Thái độ nghiêm túc của anh làm tôi cảm thấy có lỗi. Tôi đã cùng với anh giải quyết các vấn đề trong cuộc sống hàng ngày, nhưng bất cứ khi nào đề cập đến Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi dường như bị chia tách bởi một số vật chất xấu. Điều này là do trạng thái tu luyện không tốt của tôi, mặc dù tôi đã tu luyện được 20 năm. Bức tường ngăn cách giữa chúng tôi rất mạnh. Tôi cần sử dụng cơ hội kiện họ Giang để hạ bỏ bức tường này.

Tôi nghe theo lời khuyên của anh và viết lại dự thảo đơn kiện trong hai ngày. Tôi đề nghị anh giúp tôi một lần nữa sau khi anh đi làm về. Anh cho biết, có một số điểm mà vẫn cần phải thay đổi. Chấp trước chỉ thích nghe những lời khen đã xuất ra. Tôi không đồng ý với anh và nói rằng anh đang chế nhạo tôi.

Anh nổi cáu và nói rằng: “Em chỉ muốn nghe những lời ngon ngọt thôi.” Anh chỉ trích tôi một lúc. Anh nói đoạn cuối cùng là không cần thiết và lệch khỏi chủ đề của lá đơn. Anh nói với tôi một cách nghiêm túc: “Đừng đòi anh giúp thêm một lần nữa. Anh sẽ không giúp đâu.”

Những lời nói của anh làm tôi dịu xuống. Tôi nói: “Có lẽ em đã có vấn đề. Anh hãy đọc lại một lần nữa xem sao.”

Anh bình tĩnh lại và nói: “Em hãy cố gắng hết mình đi.”

Đêm đó tôi đã tăng cường học Pháp. Tôi xin lỗi từ trong tâm của mình: “Thưa Sư phụ, con đã sai. Con đọc lại dự thảo đơn kiện họ Giang một lần nữa và thấy rằng đoạn cuối cùng thực sự không phù hợp.” Tôi nhận ra rằng mình cần phải tu luyện tinh tấn.

Nỗ lực để đề cao cảnh giới

Tôi đã gửi lá thư. Tôi không ngừng suy nghĩ về những gì chồng tôi nói. Tôi nhận ra chính Sư phụ đã điểm hóa cho tôi để giúp tôi loại bỏ chấp trước chỉ muốn được nghe lời khen và từ chối lắng nghe những lời phê bình. Chấp trước này đã được loại bỏ. Khi phải đối mặt với thời điểm để buông bỏ nó, ban đầu tôi đưa ra rất nhiều lý do để biện hộ cho việc ôm giữ chấp trước.

Sư phụ giảng:

“Nếu chư vị muốn đề cao bản thân, thì chư vị phải hướng nội mà tìm, đặt công phu vào cái tâm ấy.” (Chuyển Pháp Luân)

Chiểu theo Pháp, những gì chồng tôi nói chính là vấn đề của tôi. Tôi tự hỏi mình: “Mình đã nỗ lực để khắc chế ý niệm của mình và tu luyện bản thân hay chưa?”

Câu trả lời là: “Chưa, mình chưa làm được.” Ví dụ, tôi đã mất hơn một tuần để viết một bài chia sẻ cho Pháp hội. Tôi còn không màng đến việc lên một dàn ý và chỉ viết theo suy nghĩ của mình.

Tôi thừa nhận thói quen xấu của mình và quyết định chính lại nó. Tôi làm theo đề xuất của chồng và viết một bài gửi Pháp hội Minh huệ vào tháng 8 năm 2015. Lần này tôi chỉ mất một ngày để hoàn thành một bài viết 5.000 từ.

Tôi đã xét lại bản thân mình và thấy rằng tôi không dành đủ thời gian học cách làm tài liệu giảng chân tướng. Nếu như tôi không nắm rõ các thông tin, làm thế nào tôi có thể giảng chân tướng cho người khác được?

Thông qua việc viết thư khởi kiện họ Giang, tôi đã học về pháp luật hiện hành của Trung Quốc. Tôi nghĩ rằng việc dùng pháp luật để giảng chân tướng cho người dân Trung Quốc là rất có sức mạnh. Tôi tải về các quy định, luật pháp và đọc một cách cẩn thận. Tôi đã học được điều luật nào bảo hộ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, điều luật nào bảo hộ quyền phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi, và điều luật nào bảo hộ quyền chúng tôi khuyên mọi người thoái ĐCSTQ. Tôi cũng học được một cách chi tiết việc Giang Trạch Dân vi phạm những điều luật này và ông ta đã ép buộc người dân phạm tội như thế nào. Chúng ta có quyền kiện họ Giang.

Cả hai mẹ con tôi đã học cách hướng nội. Chồng và con rể của chúng tôi bây giờ cũng cư xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp. Chúng tôi sống với nhau rất hòa thuận.

Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm ơn các bạn đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/4/323067.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/3/5/155796.html

Đăng ngày 19-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share