Bài viết của Đả Ấn, một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-1-2016] Tôi đã từng tập luyện võ thuật trong quá khứ. Cuộc sống của tôi rất khó khăn và để kiếm sống, tôi đã trở thành một tên tội phạm trong một thời gian.

Khí công trở nên rất phổ biến ở Trung Quốc vào những năm 90. Một vài vị thầy khí công nói rằng tôi đã bị nội thương rất nghiêm trọng. Tôi bị chẩn đoán nhiễm trùng huyết (nhiễm độc máu) khi tôi mới ở tuổi 30.

Thật tình cờ, vào năm 1997, tôi đã được tặng một cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, Chuyển Pháp Luân. Khi đọc, tôi bắt đầu nhận ra rằng ý nghĩa nhân sinh thật sự chính là phản bổn quy chân. Tôi quyết tâm trở thành một người tốt bằng cách tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Tôi bắt đầu từ bỏ các thói quen xấu và không lâu sau bệnh nhiễm trùng huyết của tôi đã biến mất. Tôi đã trải nghiệm được rất nhiều hiện tượng siêu nhiên được đề cập đến trong Chuyển Pháp Luân. Tôi nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp thật là thâm sâu và tôi thật may mắn được tu luyện trong pháp môn này.

Tôi đã giúp đỡ rất nhiều người sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không xin hay nhận bất cứ tiền bạc hay vật chất gì.

Bắt tay để trở thành bạn

Một buổi sáng mùa hè tôi đang đứng đợi tại nhà ga xe lửa. Một người đàn ông đang đứng gần đó đột nhiên ngất xỉu và ngã gục xuống đất.

Tôi đã ấn vào huyệt nhân trung của anh ấy ở dưới mũi. Anh ấy thở hắt ra một hơi dài và tỉnh dậy nhưng anh ấy vẫn rất yếu. Tôi đã nhờ một người lái xe lừa chở anh ấy đến bệnh viện.

Một vài ngày sau, người đàn ông mà tôi cứu đã mang quà và rượu đến nhà tôi. Anh ấy nói rằng anh ấy đã phải hỏi thăm rất nhiều người mới tìm được tôi. Tôi nói với anh ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và không truy cầu bất cứ một sự hồi báo nào cả.

Anh ấy nói: “Học viên Pháp Luân Đại Pháp các bạn quả thật là quá tốt!”. “Chúng ta làm bạn nhé.” Sau này, bất cứ khi nào chúng tôi gặp nhau, anh ấy đều gọi tôi là “người cứu mạng.”

Một ngày sau khi tan sở làm, tôi đi bộ qua nhà ga xe lửa. Hai người đàn ông đang đấm đá và đấu khẩu với nhau. Người này đang yêu cầu người kia phải bồi thường cho anh ta. Họ nhờ tôi làm trọng tài phân xử.

Một trong hai người là người đàn ông mà tôi đã cứu mạng tại ga xe lửa. Còn người kia là bạn của tôi. Tôi nói với họ rằng bởi vì cả hai đều quen biết tôi, họ nên kết bạn và đối xử tốt với nhau. Khi họ nhận ra rằng họ đều quen biết với tôi, họ trở nên tươi cười vì “sự trùng hợp” và bạn tôi nói rằng tôi đã xuất hiện rất đúng lúc.

Người đàn ông mà tôi cứu đã nói: “Vị học viên Pháp Luân Đại Pháp này đã từ chối nhận tiền của tôi sau khi anh ấy cứu tôi. Vậy chúng ta tranh đấu với nhau để làm gì?” Họ đã ngừng tranh đấu với nhau và bắt tay nhau.

Cứu sống người phụ nữ

Một buổi sáng khi tôi đang đi ngang qua một ngã tư đường sắt, tôi thấy một người phụ nữ khoảng 60 tuổi đang lái xe máy đột nhiên bị ngã xuống một cái hố sâu cạnh con đường.

Tôi hỏi một người đàn ông đang làm nhiệm vụ tại ngã tư đường sắt xem anh ta có nhìn thấy bà ấy ngã không. Anh ta nói có nhìn thấy. Tôi định chạy đến để cứu bà ấy nhưng người đàn ông đó đã ngăn tôi lại. Anh ta nói: “Anh nên tránh xa bà ta ra bởi vì gia đình bà ta chỉ thích lừa tiền của người ta thôi.”

Tôi nghĩ: “Mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và mình phải giúp bà ấy.” Tôi nói: “Ngay cả khi bị lừa, tôi vẫn cần phải cố gắng để cứu bà ấy.”

Tôi chạy lại để xem bà ấy ra sao. Chiếc xe máy đang đè lên bà ấy còn bà ấy không thể cử động được. Tôi kéo chiếc xe máy ra và nhấc bà ấy ra khỏi cái hố. Mặt bà ấy bê bết máu.

Tôi vẫy một chiếc taxi. Người lái xe taxi biết người phụ nữ này. Tôi bảo anh ấy đưa người phụ nữ đến bệnh viện rồi sau đó gọi cho gia đình bà ấy.

Người phụ nữ đã ổn sau khi được điều trị tại bệnh viện. Bác sỹ nói rằng bà ấy bị đột quỵ và nếu không được điều trị y tế kịp thời, bà ấy có thể đã chết.

Một tuần sau, một người đàn ông đã già tìm đến nơi tôi làm việc. Ông ấy bắt tay tôi và nói: “Cám ơn anh nhiều lắm! Nếu không có anh, vợ tôi có lẽ đã chết trong cái hố đó.” Ông ấy tặng tôi hai hộp xì gà rất đắt tiền.

Tôi nói với ông ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và không muốn nhận quà của ông ấy. Tôi nói rằng Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công, dạy chúng tôi trở thành những người tốt và tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Khi ông ấy thấy tôi cương quyết không nhận quà, ông ấy không biết phải làm gì. Ông ấy nắm tay tôi thật chặt và không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, tất cả các vị đều là những người tốt!”

Anh đã cứu tôi lần thứ hai”

Vào mùa Thu năm 2004, khi tôi đang lái xe máy gần một cây cầu thì tôi nhìn thấy một chiếc xe ba bánh đang phóng rất nhanh ở phía trước tôi. Khi chiếc xe đang chuẩn bị rẽ lên cầu, đột nhiên chiếc xe bị đổ ngã. Nhiều người vội vàng chạy tới.

Ngay lập tức tôi lái xe sát sang bên đường và vội vàng đến giúp.

Kính chắn gió của chiếc xe ba bánh đã bị vỡ và bị lật ngược trở lại. Chỉ có thể nhìn thấy được mỗi đầu của người lái xe còn thân thể anh ta vẫn bị kẹt dưới chiếc xe. Anh ta đã bị bất tỉnh. Tôi kéo anh ta ra rồi đặt anh ta nằm thẳng trên mặt đất.

Người đàn ông đã tỉnh lại và nói cho tôi số điện thoại nhà anh ấy. Tôi nhờ mọi người trong đám đông bắt một chiếc xe ôtô để đưa anh ấy đi viện. Tôi cũng gọi cho gia đình anh ấy để báo cho họ biết về vụ tai nạn.

Trước khi được đưa lên xe, người đàn ông đã nắm lấy tay tôi và nói: “Có lẽ tôi đã chết nếu không có anh. Anh có thể cho tôi xin một tấm danh thiếp được không để sau này tôi có thể tìm được anh?” Tôi nói với anh ấy rằng mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và bởi vì Đảng Cộng Sản Trung Quốc đang bức hại Pháp Luân Đại Pháp và bắt giữ các học viên nên tôi không có tấm danh thiếp nào cả. Tôi bảo anh ấy hãy nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

“Bức hại Pháp Luân Đại Pháp sao? Không có những người tốt như anh thì tôi có thể đã chết rồi. Anh ấy nói: “Thật là vô lý khi bức hại Pháp Luân Đại Pháp.!”

Một người trong đám đông mà đứng gần chỗ chúng tôi nói: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt. Ở Trung Quốc ngày nay, chẳng ai quan tâm đến ai. Việc bắt giữ các học viên Pháp Luân Đại Pháp đúng là xằng bậy.” Những người khác cũng nhận xét tương tự.

Không lâu sau tôi đã quên mất vụ tai nạn này. Một năm sau, tôi đang đi bộ trên chính cây cầu ấy. Người đàn ông đang đi bộ về phía tôi trông quen quen. Tôi nhận ra rằng anh ấy chính là người đàn ông mà tôi đã cứu.

Anh ấy bắt tay tôi và mời tôi đến nhà uống rượu.

Tôi nói với anh ấy rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp không uống rượu. Sau đó anh ấy cứ nhất quyết mời tôi đến nhà để dùng bữa.

Trong khi đang đi bộ, tôi đã hỏi anh ấy xem liệu anh ấy đã từng bao giờ nghe đến việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó hay chưa và giải thích tại sao anh nên thoái. Anh ấy nói: “Vâng, tôi sẽ thoái. Tôi hoàn toàn tin ở những gì anh nói. Học viên Pháp Luân Đại Pháp các anh luôn giúp đỡ những người khác mà không cầu hồi báo nào cả.”

Tôi nói: “Tôi đã cứu anh dưới cây cầu đó. Trong nhiều kiếp sống, chúng ta đã trải qua nhiều khổ nạn rồi. Anh hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo và thoái xuất khỏi ĐCSTQ mới thật sự là cứu sống chính mình.”

Anh ấy đáp lại rằng: “Hôm nay, anh lại cứu sống tôi lần thứ hai.”


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/17/322275.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/28/155729.html

Đăng ngày 2-4-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share