Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-1-2016] Ngày 25 tháng 10 năm 1995, khi mới bắt đầu bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi đã được bảo phải học Pháp. Bên cạnh đó, rất nhiều lần Sư phụ cũng đã nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học Pháp. Vì thế, tôi luôn ghi nhớ trong tâm và đặt việc học Pháp thành ưu tiên hàng đầu.

Học thuộc Pháp

Lần đầu tiên học thuộc Pháp, tôi thấy nó rất khác biệt so với việc học thuộc lòng những bài văn thông thường, vì tôi sẽ quên ngay những điều mình đã thuộc vào ngày hôm sau. Tôi phải mất rất nhiều thời gian và nỗ lực để có thể nhớ Pháp. Tôi cũng sợ rằng mình không có đủ thời gian để học Pháp, vì thế tôi ngừng học thuộc lòng sau khi đã dốc lòng ghi nhớ bài giảng thứ nhất trong Chuyển Pháp Luân.

Sau này thông qua việc học Pháp tôi mới ngộ được rằng những phần nào mà mình đã ghi nhớ sẽ được cách khai ra. Sau đó tôi tập trung vào việc học thuộc Pháp và đã học thuộc lòng cuốn Chuyển Pháp Luân trong sáu tháng.

Tháng 7 năm 1999, khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp diễn ra, tôi vẫn tiếp tục đọc một bài giảng mỗi ngày nhưng đã ngừng học thuộc Pháp. Kết quả là, tâm trí tôi dường như bị thứ gì đó khóa lại, và tất cả các loại quan niệm xuất hiện. Tôi không thể tập trung vào việc đọc và nhận thức Pháp.

Năm 2003, tôi tiếp tục lại học thuộc hai trang mỗi ngày. Tuy nhiên tôi vẫn bị những sao lãng và quan niệm người thường cản trở. Tôi thường phải mất hàng giờ chỉ để học thuộc một trang.

Thỉnh thoảng, khi trở về nhà sau nửa đêm, tôi đã nghĩ đến việc bỏ phần học thuộc lòng Pháp [của ngày hôm đó]. Tuy nhiên tôi biết rằng nếu làm theo quan niệm này, hôm sau tôi thậm chí sẽ còn kém quyết tâm hơn.

Vì thế tôi đã buộc bản thân phải học thuộc một đoạn. Sau khi làm như vậy, nghiệp tư tưởng mà không muốn học thuộc Pháp đã bị loại bỏ và tôi lại muốn học thêm. Rất nhiều quan niệm của tôi đã dần dần biến mất trong quá trình học thuộc Pháp. Sau sáu tháng tôi đã có thể nhớ một bài giảng trong một ngày.

Tôi thường gặp tắc đường khi lái xe. Bất cứ khi nào phải chờ, tôi sẽ nhẩm Pháp và tắc đường sẽ không kéo dài. Lúc đầu tôi cũng không mấy để ý đến chuyện này, nhưng sau khi việc này xảy ra thường xuyên hơn, tôi mới hiểu được rằng đó là kết quả của việc học thuộc Pháp. Năm nay, tôi bất ngờ ngộ ra rằng nhiều khổ nạn của tôi đã được loại bỏ trong quá trình kiên trì học Pháp của mình.

Những kẻ hành ác vô lực trước Đại Pháp

Những ngày đầu của cuộc đàn áp, nơi làm việc của tôi đã từ chối để tôi về nhà. Mỗi ngày đều có rất nhiều người gồm cả cảnh sát thay phiên nhau đe dọa tôi nếu tôi không từ bỏ Đại Pháp. Tuy nhiên, những năm tháng không ngừng học Pháp đã tăng cường tín tâm của tôi. Bí thư Đảng của công ty chúng tôi đã từng thừa nhận trong một cuộc họp toàn thể công ty rằng ông ấy cảm thấy vô lực khi cố gắng “chuyển hóa” tôi. Tôi biết rằng không phải ông ấy thấy vô lực trước tôi, mà là ông ấy thật sự vô lực trước Đại Pháp.

Một lần khác, tôi bị giam giữ tại đồn cảnh sát Tiền Môn vì thỉnh nguyện ôn hòa cho Pháp Luân Công ở Bắc Kinh. Một cảnh sát đã nhìn tôi với ánh mắt giận dữ và định tấn công tôi bằng khẩu súng ngắn của anh ta. Tôi không cảm thấy sợ hãi chút nào mà chỉ mỉm cười với anh ta. Anh ta đã đột ngột quay lưng lại và bỏ đi.

Tôi đã bị giữ tại một trại tạm giam địa phương sau khi bị bắt giữ ở Bắc Kinh. Không có sách để học Pháp, những quan niệm người thường đã len lỏi vào tâm trí tôi. Tôi đã nghĩ đến gia đình mình, vợ con và nghĩ xem làm thế nào để được thả ra. Tôi có thể nhớ khoảng 1/3 nội dung của mỗi bài giảng. Theo trí nhớ, tôi đã nhẩm lại một bài giảng mỗi ngày.

Chúng tôi được yêu cầu giữ một cuốn sổ nhật ký và viết gì đó mỗi ngày. Tôi đã viết về chân tướng Đại Pháp và cuộc bức hại. Các lính canh và người tù nhân đứng đầu đã đọc các cuốn nhật ký mỗi ngày và bắt đầu hiểu về Đại Pháp.

Thức ăn rất hạn chế và vì thế nó còn quý hơn tiền. Tuy nhiên, tôi chưa từng bao giờ lấy nhiều hơn khẩu phần đã được chia. Các lính canh nhận thấy hành xử khác biệt của tôi và đã hỏi tôi về Pháp Luân Công. Tôi nói với họ những nguyên lý cơ bản của môn tu luyện này và cũng biểu diễn cho họ xem các bài công pháp. Không lâu sau đó tôi được thả ra.

Các nhà chức trách trong thành phố chúng tôi xem tôi là một “nhân vật chủ chốt” của Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi vẫn được thả ra. Tuy nhiên, rất nhiều học viên đã bị gửi đến các trại lao động cưỡng bức.

Tháng 4 năm 2001, chúng tôi học cách phát chính niệm sau khi Sư phụ công bố bài “Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực”.

Các nhà chức trách [thường] bắt giữ các học viên trước “những ngày nhạy cảm”. Trước các đợt bắt giữ hàng loạt, tôi cảm thấy một áp lực vô hình bóp nghẹt mình. Sau khi phát chính niệm khoảng 40 phút, nỗi sợ hãi trong tôi đã bị loại bỏ.

Sau đó, tôi nghe nói vài học viên đã bị giam giữ, và hiểu được sức mạnh của việc phát chính niệm. Vì vậy tôi đã phát chính niệm để thanh trừ các sinh mệnh tà ác ngay khi tôi cảm thấy những áp lực vô hình.

Trước Thế vận hội Olympics Bắc Kinh 2008, công ty tôi đã cùng các nhà chức trách địa phương bày mưu giam giữ tôi. Tôi đã đến đồn cảnh sát địa phương để phát chính niệm mỗi ngày trong một tuần. Và tôi đã không bị bắt giữ.

Học cách hướng nội

Sau khi tôi được thả khỏi trại tạm giam, bộ phận an ninh của công ty đã cố gắng đưa tôi đến đồn cảnh sát địa phương vài lần. Rõ ràng tôi có thể đã bị ngồi tù hoặc bị đưa đến trại lao động cưỡng bức. Tuy nhiên các đồng tu ở nơi làm việc của tôi không hề bị rắc rối như vậy.

Tôi đã hướng nội và tìm thấy chấp trước. Khi ở Bắc Kinh, tôi nghe nói rằng các học viên bị giam giữ ở thành phố Cẩm Châu đã tiến hành tuyệt thực và họ nhanh chóng được thả ra vì những kẻ bức hại rất hoảng sợ. Tôi đã ngưỡng mộ họ và nghĩ đến việc tuyệt thực. Tôi nhận ra rằng tâm tranh đấu này đã chiêu mời tà ác.

Có một giai đoạn, bất cứ khi nào tôi thấy người chết hoặc người mù trên đường phố, cảnh sát sẽ cố gắng [tìm và] nói chuyện với tôi. [Vậy nên] bất cứ khi nào gặp những điều này, tôi sẽ trở nên sợ hãi, nghĩ rằng tà ác sẽ cố gắng làm gì đó; sau đó những điều này đã thật sự xảy ra. Một ngày, khi tôi gặp chuyện như vậy và trở nên hoảng sợ, trong tâm tôi nảy ra một niệm nhắc nhở bản thân hướng nội. Sau khi làm như vậy và nhận ra chấp trước liên quan, thì cảnh sát không còn muốn nói chuyện với tôi nữa. Sau đó, bất cứ khi nào thấy người chết hay người mù, tôi sẽ lập tức hướng nội, tìm chấp trước, và loại bỏ nó đi; sau đó những giả tướng này đã biến mất.

Có một giai đoạn thời gian, tôi bị nghiện chơi các trò chơi thông thường trên máy vi tính và dành rất nhiều thời gian để chơi chúng thay vì học Pháp. Vì vậy cựu thế lực đã tìm cớ để bức hại tôi. Một đêm nọ, bộ phận an ninh công ty tôi và cảnh sát địa phương đã đến nhà để bắt tôi, nhưng tôi đã trốn thoát được. Sau đó vợ tôi bảo với tôi rằng nếu tôi quay lại trại tạm giam, họ sẽ chỉ giam tôi vài ngày cho đến khi Đại hội Đảng lần thứ 16 kết thúc, còn nếu tôi bị [họ] bắt thì sẽ bị gửi đến trại lao động cưỡng bức.

Tôi nhớ lại những lời của Sư phụ:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lựcTinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi đã quyết định rời nhà đi để tránh bức hại. Sau đó tôi đã tìm ra chấp trước của mình và vô cùng hối hận. Tà ác không ngừng gieo vào tâm trí tôi những suy nghĩ rằng tôi sẽ bị bức hại, nhưng tôi nhận ra rằng những tư tưởng này không phải của mình và tôi đã nhẩm Pháp để loại bỏ chúng. Sau 11 ngày, các đồng nghiệp của tôi đã đứng ở hành lang và chào đón sự trở về an toàn của tôi.

Những câu nói uy lực của Đại Pháp

Tôi phát hiện rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân–Thiện–Nhẫn hảo” là những câu nói đầy uy lực.

Tôi nghiện đọc tiểu thuyết từ nhỏ và năm ngoái tôi trở nên nghiện đọc tiểu thuyết trên mạng. Khi tôi đi tàu điện ngầm, mong muốn đọc tiểu thuyết lại nảy ra. Sau đó hai câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân–Thiện–Nhẫn hảo” đã xuất hiện trong tâm trí tôi. Khi ấy tôi đã lặng lẽ nhẩm chúng trong vài phút và tôi không còn muốn đọc tiểu thuyết nữa.

Tôi nhận ra rằng khi học Pháp, chúng ta phải ngồi trong thế song bàn, với tâm bình ổn, và lưng phải thẳng. Nhẩm pháp trong khi đi bộ, lái xe, hoặc làm những việc khác là vô cùng bất kính với Pháp. Tuy nhiên, chúng ta có thể nhẩm chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo” ở bất cứ nơi nào và bất kỳ khi nào. Thi thoảng tôi cũng nhẩm chín chữ này trong khi lái xe và tôi có thể cảm nhận một trường năng lượng to lớn thuần tịnh bao trùm và ước chế mình.

Một lần khác, tôi muốn mượn một cuốn tạp chí từ một người quen, nhưng cô ấy bảo với tôi rằng cô ấy không có. Tôi nghĩ rằng cô ấy có ác cảm với mình, vì vậy mà tôi đã cảm thấy bực mình đối với cô. Chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo” đã xuất hiện trong tâm trí tôi. Sau đó tôi nhẩm chúng và không còn cảm giác bực bội nữa; và chỉ còn tâm từ bi khi nghĩ đến cô ấy.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/24/322630.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/6/155136.html

Đăng ngày 11-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share