Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 16-2-2016]

Can nhiễu “nghiệp bệnh” là một vấn đề rất nghiêm trọng. Hàng năm ở khu vực tôi có nhiều học viên trải qua khổ nạn này, và một số thậm chí đã mất đi sinh mệnh của mình. Đó là một tổn thất to lớn đối với việc cứu độ chúng sinh.

Một số học viên đối mặt với khổ nạn của họ với chính niệm rất mạnh mẽ, nhưng một số khác thì không thể. Tầng thứ đột phá phụ thuộc vào việc tu luyện cá nhân [của mỗi học viên].

Ví dụ như có một số học viên được cải thiện về sức khỏe ngay khi họ hướng nội, trong khi một số khác phải mất một thời gian dài mới có được. Một số học viên tuy hướng nội mỗi ngày, nhưng nghiệp bệnh vẫn không hết ngay cả khi họ tìm ra được nhiều chấp trước.

Có một nhận thức là chúng ta không nên thừa nhận bất kỳ hình thức bức hại nào, ngay cả khi chúng ta có sơ hở trong tu luyện, bởi vì các học viên trong khi tu luyện chưa thể loại bỏ được ngay các quan niệm người thường, và các quan niệm này cuối cùng cũng sẽ bị tiêu trừ trong tiến trình Chính Pháp.

Theo thể ngộ của tôi, chúng ta nên tin tưởng rằng người tu luyện là không có bệnh. Thế nhưng bình thường chúng ta hay vô tình thừa nhận các “bệnh” này, như vừa cảm thấy [thân thể] không thoải mái thì đã nghĩ là “có bệnh”. Ví như có đồng tu nói tôi bị cảm lạnh, tôi bị tiêu chảy, đột quỵ, ung thư, v.v.. Có thể nó biểu hiện như là các triệu chứng của bệnh, nhưng đó là trạng thái của người thường, còn chúng ta là những người siêu thường, cái gốc của các bệnh ấy đã được Sư phụ loại bỏ đi rồi.

Đây không phải là vấn đề căn bản của việc tín Sư tín Pháp sao?

Sư phụ đã giảng:

“Hễ chư vị động đến chữ “bệnh” là tôi không muốn nghe.” (Bài giảng thứ haiChuyển Pháp Luân)

Sứ mệnh của chúng ta là để cứu độ chúng sinh và hoàn thành việc tu luyện. Chúng ta không nên thừa nhận các triệu chứng của “bệnh”, bởi vì nó chính là giả tướng.

Tôi biết một học viên mà mặt cô ấy bị mọc thứ gì đó. Khi học viên khác hỏi cô ấy đó là gì, cô ấy đã trả lời là không có gì cả. Và cô ấy cũng trả lời người khác như vậy khi được hỏi về vấn đề này. Các biểu hiện của cô ấy đã nhanh chóng biến mất sau đó. Cách phản ứng của cô ấy đã phủ nhận “nghiệp bệnh” vì nó chắc chắn chỉ là giả tướng. Nếu cô ấy thừa nhận đó là bệnh thì nó có thể trở thành thật trong không gian này. Phủ nhận can nhiễu ngay khi nó xuất hiện là rất quan trọng.

Cái gọi là “nghiệp bệnh” ấy thực ra là bức hại của cựu thế lực, vì họ không muốn chúng ta đạt viên mãn. Họ bức hại chúng ta với mục đích là hủy hoại chúng sinh. Chúng ta phải hoàn toàn phủ nhận cựu thế lực trong cả hành vi và quan niệm của mình.

Chúng ta [cũng] không nên nói học viên này đã bị bệnh này bệnh kia. Chúng ta thậm chí không nên đề cập đến những từ này.

Chúng ta phải tu luyện bản thân tốt trong cuộc sống hàng ngày, đề cao tầng thứ của mình, và chiểu theo các yêu cầu của Pháp. Sư phụ sẽ giúp chúng ta loại bỏ hết mọi hình thức bức hại khi chúng ta chính niệm chính hành.

Trên đây là thể ngộ cá nhân tôi. Xin vui lòng chỉ ra những điểm không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/16/324199.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/25/155699.html

Đăng ngày 16-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share