Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 8-1-2016] Khi tôi 12 tuổi, tôi xem mẹ và dì mình luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Vì tò mò, nên tôi muốn tham gia cùng họ. Một vị kim Phật đã xuất hiện trước mặt tôi khi tôi định tham gia cùng mọi người. Ngài nói với tôi rằng tôi phải học Pháp và không nên lười biếng.

Đó là vào năm 1996. Tôi rất vui mừng. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời.

Mặc dù suốt 20 năm qua mẹ tôi luôn thúc giục tôi [tu luyện] nhưng tôi đã dành quá nhiều thời gian để vui chơi, tu luyện lúc có lúc không. Tuy vậy, Sư phụ vẫn không bỏ rơi tôi. Khi tôi quyết tâm đọc một vài bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân, tôi luôn được trải nghiệm sự thần kỳ của Đại Pháp.

Một lần, tôi dọn dẹp phòng mình và quyết định vứt một con búp bê cũ đi. Tôi đặt con búp bê gần cửa ra vào và định vứt nó vào thùng rác. Ngay trước khi rời nhà, tôi nghe thấy con búp bê nói: “Đừng vứt tôi đi. Tôi ủng hộ Đại Pháp!” Tôi đã bị sốc.

Đọc Luận Ngữ giúp con gái tôi nín khóc

Tháng 4 năm 2015, tôi sinh một bé gái. Khi được ba hay bốn tháng tuổi, cháu bị đau bụng. Cháu không thể nói cháu bị đau chỗ nào và rất khó cho cháu uống thuốc. Cháu chỉ khóc liên tục. Chúng tôi không biết phải làm gì. Tôi chợt nhớ đến Luận Ngữ của Sư phụ. Bố mẹ chồng tôi không phải là học viên Đại Pháp, vì vậy tôi sợ họ sẽ phản đối việc tôi đọc cho cháu nghe.

Tôi bế con lên và bắt đầu đi quanh phòng, đọc thầm Luận Ngữ vào tai cháu trong khi vỗ nhẹ lưng cháu. Sau khi tôi đọc được một vài lần thì cháu ngừng khóc và tựa đầu vào vai tôi.

Mẹ chồng tôi nghĩ rằng vỗ lưng cháu đã làm cháu dịu đi. Bà đến gần và bế cháu, nhưng cháu bắt đầu khóc và không nín. Mẹ chồng tôi hoảng sợ và chuyển cháu lại cho tôi. Tôi lại bắt đầu đọc Luận Ngữ cho cháu [nghe]. Tôi không nhớ mất bao lâu, nhưng cháu đã nín khóc. Sau đó tôi đọc Luận Ngữ cho cháu nghe bất cứ khi nào cháu ốm. Việc đó luôn hiệu quả.

Một lần khi tôi nửa thức nửa ngủ, con gái tôi cười với tôi và nói: “Con thích nghe mẹ đọc Luận Ngữ cho con. Mẹ tiếp tục đi.” Từ đó tôi đọc Luận Ngữ cho cháu mỗi đêm trước khi cháu đi ngủ.

Cần bắt kịp

Sau khi sinh, tử cung tôi xuất hiện vấn đề, vùng thắt lưng thì đau và ban đêm tôi thường tỉnh giấc vài lần. Tôi đến gặp bác sỹ nhưng họ không thể giúp gì được tôi. Điều này khiến tôi nghĩ đến Đại Pháp và tôi nghĩ đến việc học Pháp trở lại.

Khoảng thời gian đó, cậu tôi mang những bài giảng mới của Sư phụ tới nhà mẹ tôi. Ông nói rằng tôi cần nhanh chóng tu luyện. Ông nói: “Sư phụ đang lo lắng đợi chờ cháu, hãy xem cẩn thận bài giảng mới của Sư phụ.” Mẹ con tôi bắt đầu đọc. Khi đọc tôi không thể cầm được nước mắt và cảm thấy bản thân mình thực sự tệ.

Tôi học Pháp mỗi ngày. Tôi tin rằng mình đang tinh tấn và nghĩ rằng đây là điều mà Sư phụ muốn nói khi Ngài giảng:

“…có người vẫn tới kịp, đối với một số người mà giảng thì chư vị chỉ có thể chạy [mới kịp].” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)

Tuy nhiên, khi cậu tôi đến nhà mẹ tôi lần nữa, ông nói một cách nghiêm nghị: “Sư phụ đang lo lắng chờ đợi cháu đề cao!”

Bây giờ tôi có thể thấy mình cách xa so với tiêu chuẩn của một học viên Đại Pháp, vì vậy tôi đã dành cả một tuần để học Pháp.

Chính niệm

Mẹ chồng tôi không phải là học viên và tôi lo lắng về việc học Pháp [của mình] khi sống cùng bà. Mẹ tôi bảo tôi nói với bà về Đại Pháp, nhưng khi tôi bảo chồng mình thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó, anh ấy cảnh báo tôi không được nói với mẹ anh ấy về Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng tôi không nên che giấu bà sự thật rằng tôi là một học viên Đại Pháp.

Tôi nghĩ mình có thể bắt chuyện bằng việc nói tôi có người bạn cùng lớp tu luyện Đại Pháp và sau đó tôi nói với bà tôi cũng tu luyện [Đại Pháp]. Khi tôi bắt đầu nói về người bạn cùng lớp của mình, mẹ chồng tôi hét lên: “Cái gì!?” Sau đó điện thoại di động của bà đổ chuông. Tôi bắt đầu nghĩ rằng mẹ chồng tôi sẽ không lắng nghe tôi. Thời điểm đó, tôi không làm tốt việc hướng nội.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi cố gắng tìm ra thiếu sót của mình. Tôi đã để tâm sợ hãi kiểm soát mình. Khi hướng nội sâu hơn, tôi nhận ra mình có tâm tranh đấu, tâm tật đố và tâm sợ mất mặt. Tôi phát chính niệm để thanh trừ những ý niệm xấu của mình và muốn khóc. Tôi đã xuất tâm từ bi.

Sau đó tôi thành tâm nói với mẹ chồng mình về Đại Pháp. Lần này thái độ của bà rất khác. Kết thúc cuộc đối thoại, bà nói: “Mẹ biết con nói điều này vì [muốn] tốt cho mẹ. Cảm ơn con. Bây giờ mẹ sẽ thoái Đảng. Không cần sử dụng hóa danh, con có thể lấy tên thật của mẹ.”

Học Pháp tinh tấn

Mẹ chồng tôi không còn gây trở ngại cho tôi trong việc học Pháp nữa, nhưng tôi vẫn thiếu thời gian vì con gái tôi vẫn còn nhỏ. Cháu không ngủ giấc dài trong ngày và thức giấc đồng thời làm gián đoạn khi tôi đang ngồi đả tọa. Tôi nhận ra rằng tâm sợ hãi của mình đã gây nên điều này. Tôi sợ cháu sẽ thức giấc và can nhiễu tôi.

Sư phụ giảng:

“Một bất động có thể [ức] chế vạn động.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ quốc(tạm dịch)

Tôi nhận ra rằng tư tưởng của mình không chính. Thậm chí khi tôi học Pháp, con gái làm gì cũng làm tôi động tâm. Tôi quyết định tập trung vào học Pháp dù con gái tôi có lăn lộn thế nào.

Khi tôi tiếp tục đắm mình trong việc học Pháp, cháu không còn quấy khi ngủ nữa và bây giờ cháu ngủ ngày nhiều hơn.

Tôi muốn khích lệ các học viên bị chìm đắm trong thùng thuốc nhuộm lớn xã hội người thường giống như tôi, hãy tinh tấn hơn!

Sư phụ đang đợi chúng ta. Hãy tinh tấn hơn để chúng ta có thể trở thành những học viên Đại Pháp chân chính. Đừng để Sư phụ thất vọng [vì chúng ta].


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/8/321920.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/7/155183.html

Đăng ngày  13-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share