Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-1-2016] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 2009. Khi mới bắt đầu tu luyện, tôi nghĩ rằng tôi chưa bao giờ ghen ghét đố kỵ với người khác và sẽ không bao giờ có tâm tật đố này, mặc dù có thể người khác có tâm tật đố đối với tôi. Sau khi tu luyện rồi, tôi vẫn không minh bạch tại sao Sư phụ lại giảng riêng về đề tài này trong một mục trong sách Chuyển Pháp Luân. Tôi nghĩ rằng hiện tại tôi đã hòa nhập vào một nhóm người tu luyện tối thuần tịnh rồi thì làm sao vẫn còn có tâm tật đố được?

Thời gian trôi qua, tôi phát hiện thấy một số đồng tu, nhất là các đồng tu tu luyện tương đối khá, vẫn còn có tâm tật đố. Biểu hiện cụ thể là họ nổi nóng ngay khi nghe thấy điều gì động chạm tới tâm tật đố của họ. Hành vi của đồng tu chính là cái gương để soi lại bản thân mình, nhìn lại xem mình có cái tâm đó không. Tôi nhắc nhở bản thân rằng nếu như có ai đó hơn tôi thì tôi nhất định không để bản thân có tâm tật đố. Thuận theo việc không ngừng thăng hoa trong quá trình tu luyện, tầng thứ của bản thân cũng không ngừng đề cao, đối với mọi sự việc đều coi nhẹ, trong lòng cảm thấy rất ung dung nhẹ nhõm, vẻ bề ngoài trông cũng tương đối dễ coi, tôi lại càng cho rằng bản thân mình không có tâm tật đố.

Khổ nạn khiến tôi trông già đi

Tuy nhiên, ma nạn liên tiếp tới để khảo nghiệm tôi. Mỗi khi khổ nạn tới, tôi luôn nỗ lực yêu cầu bản thân phải chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp, tôi học Pháp khi mọi việc quá khó khăn, và đôi khi tôi cũng thỉnh giáo các đồng tu, lắng nghe chia sẻ thể ngộ của họ về các Pháp lý. Cứ như vậy, tôi đã vượt qua các khổ nạn xảy ra trong gia đình và tại đơn vị công tác.

Tôi trông già đi rất nhiều sau mỗi lần vượt quan, các ma nạn luôn luôn khiến tôi tổn thất quá nhiều về lợi ích. Mỗi lần tôi thấy người ta đang hưởng thụ những lợi ích đạt được từ những mất mát của tôi, tôi cảm thấy bất lực và tật đố mạnh mẽ. Tâm tật đố này khiến tôi trở thành già nua sầu muộn. Khảo nghiệm này đã đến với tôi hết lần này đến lần khác.

Lần khó khăn nhất là vào năm 2012, ma nạn dồn dập đến trong gia đình, đơn vị công tác, và bạn bè thâm giao, thật giống như là “Bách khổ nhất tề giáng” (Khổ kỳ tâm chí, Hồng ngâm). Tâm tật đố của tôi khởi lên khi tôi thấy những người không có năng lực thành công trong sự nghiệp của họ. Trông tôi già đi nhiều, trên mặt xuất hiện nhiều vết đốm, tựa như vỏ của hạt kiều mạch bị vẩy lên khắp mặt. Tôi tự biết rằng điều khó chịu nhất trong lòng không phải là khổ nạn gặp phải, mà là tâm tật đố của tôi, nhưng tôi làm thế nào cũng không tống khứ nó đi được. Tôi kiên trì đến các nhóm học Pháp, tự mình nhiều lần học Pháp mục “Tâm tật đố”. Mỗi lần phát chính niệm tôi cũng thanh lý tâm tật đố này. Cuối cùng các vết đốm trên mặt tôi đã hoàn toàn biến mất.

Sự thay đổi đã chứng thực được Pháp

Các đồng nghiệp của tôi biết rằng tôi đã trải qua một thời gian đầy khó khăn. Họ cũng biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mọi người đều quan sát xem tôi phản ứng thế nào khi đối diện với mỗi khổ nạn. Họ chứng kiến sắc mặt tôi tối sạm đi, trên mặt xuất hiện các vết đốm, và trông xấu đi nhiều. Nhưng rất nhanh, trước sự ngạc nhiên của họ, tôi lại thay đổi về sắc thái ban đầu trong một thời gian ngắn. Sự thay đổi kỳ diệu đó đã khiến tôi chứng thực được Pháp cho các đồng nghiệp của tôi. Một đồng nghiệp đã chủ động tìm đến tôi để thoái đảng Cộng sản Trung quốc. Thoái đảng xong, cô ấy nói Pháp Luân Công thực sự tốt và cô ấy cũng muốn học công. Tôi đưa cho cô ấy một cuốn Chuyển Pháp Luân để đọc và hướng dẫn cô ấy luyện công. Sau một thời gian ngắn bước vào tu luyện, cô ấy hào hứng kể với tôi rằng cô ấy đã có thể ngồi song bàn trong nửa giờ đồng hồ. Tôi nghe thấy vậy mà lại không thấy vui, thậm chí cảm thấy hơi hơi ghen tị. Tôi chỉ có thể ngồi song bàn lâu nhất trong nửa giờ mặc dù tôi đã tu luyện nhiều năm rồi. Vậy mà cô ấy đã làm được như vậy chỉ sau có vài ngày. Bởi vì tâm tật đố xuất hiện, tôi đã không chúc mừng cô ấy. Thậm chí tôi còn nói rằng những người vốn là diễn viên múa thì có thể ngồi song bàn; và một ngày nào đó có thể cô ấy sẽ không ngồi lâu được như thế nữa, bởi vì tu luyện chân chính sẽ khiến cô ấy phải bắt đầu lại từ đầu. Cô ấy trông bối rối khi nghe tôi nói như vậy.

Sửa chữa sai lầm để tránh tổn thất

Sau sự việc đó, tôi càng nghĩ càng thấy mình không phải, đó chẳng phải tâm tật đố là gì? Lẽ ra tôi nên chúc mừng cô ấy thay vì hắt một gáo nước lạnh vào người cô ấy. Tôi thấy xấu hổ khi nghĩ đến bài giảng của Sư phụ về tâm tật đố trong sách Chuyển Pháp Luân, và tự thấy mình thất đáng ghét! Tôi mong rằng tôi đã không làm nản lòng người đồng tu mới. Tôi phải sửa chữa sai lầm của mình ngay lập tức để tránh bất kỳ tổn thất nào.

Do đó, việc đầu tiên tôi làm vào sáng hôm sau là đi tìm cô ấy và nói với cô ấy rằng nửa giờ đồng hồ là khoảng thời gian lâu nhất tôi có thể ngồi ở thế song bàn; cô ấy thật là lợi hại vì có thể ngồi được như vậy sau khi bước vào tu luyện mới vài ngày. Tôi khuyến khích cô ấy và nói rằng cô ấy có thể vượt lên trước tôi. Tôi cũng nói rằng cô ấy đã khiến tôi nhìn thấy chỗ thiếu sót của mình, tôi nhất định phải tu luyện thật tốt. Đồng nghiệp của tôi rất vui khi nghe tôi nói như vậy. Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Sau đó vài ngày, cô ấy hỏi tôi xem bụng của cô ấy trông có nhỏ đi không? Quả thật là vậy, tôi thấy eo của cô ấy thon gọn. Cô ấy đã luyện công đều đặn, thần sắc trông trẻ ra, và tư thế cũng thẳng hơn. Lần này tôi không có tâm tật đố, tôi chân thành mừng cho cô ấy. Đặc biệt, tôi cảm thấy nhẹ lòng bởi vì tâm tật đố của tôi hôm trước đã không làm nản lòng cô ấy tu luyện.

Vui mừng với hạnh phúc của người khác

Một người bạn gửi cho tôi các bức ảnh cô ấy đang đi du lịch ở nước ngoài. Tôi không thấy vui sau khi xem xong các bức ảnh đó. Tôi nghĩ cô ấy mới chỉ tốt nghiệp trung học, chưa học lên đại học, vậy mà hiện tại được đi du lịch nước ngoài! Vừa nghĩ tới đó, tôi lập tức ý thức được tôi lại có tâm tật đố, tôi liền thanh lý nó ngay lập tức. Tôi nhanh chóng gửi cho người bạn đó một tin nhắn chúc mừng. Sau khi gửi tin, tôi cảm thấy rất vui.

Tôi ngộ rằng cách duy nhất để vui mừng với hạnh phúc của người khác là phải loại bỏ tâm tật đố. Hạnh phúc sẽ được nhân lên khi có nhiều người cùng chia sẻ niềm vui này. Đạo lý đơn giản này, cuối cùng tôi đã ngộ ra được. Cuối cùng tôi đã loại bỏ được tâm tật đố hại mình hại người, và cảm thụ được niềm hạnh phúc mà trước đây chưa bao giờ trải qua.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/19/322382.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/27/154962.html

Đăng ngày 23-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share