Bài viết của học viên Trung Quốc ở hải ngoại

[MINH HUỆ 3-1-2016] Sư phụ đã giảng:

“Chúng tôi giảng Đại Pháp vô biên; [hoàn] toàn dựa vào cái tâm của chư vị mà tu. Sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá nhân; hoàn toàn [dựa] xem bản thân chư vị tu ra sao. Có thể tu được không hoàn toàn [dựa] xem chư vị có thể nhẫn chịu không, có thể phó xuất không, có thể chịu khổ không. Nếu dốc lòng quyết tâm, khó khăn nào cũng không ngăn được, [thì] tôi nói rằng, [nó sẽ] không thành vấn đề.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã sống ở hải ngoại được hơn một năm, tôi muốn chia sẻ về việc tôi đã vượt qua các trở ngại trong khi thực hiện bài công pháp đả tọa của Pháp Luân Đại Pháp như thế nào.

Thống khổ

Khi còn nhỏ, tôi vắt chân này lên chân kia và đi vòng quanh phòng bằng đầu gối của mình. Một số học viên lớn tuổi vốn gặp khó khăn với việc ngồi song bàn thường thở dài khi nhìn thấy tôi. Họ nhận xét rằng đối với trẻ em tu luyện thật là dễ dàng.

Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, chúng tôi mất đi môi trường luyện công chung nơi công cộng. Một thập kỷ sau đó, dù vẫn học Pháp và thỉnh thoảng luyện một số bài công pháp, tôi không còn nhớ đến việc luyện bài công pháp đả tọa.

Vài năm trước vào đêm giao thừa, tôi thắp hương để tỏ lòng tôn kính đối với Sư phụ. Tôi cảm thấy xấu hổ tới mức không thể nhìn vào Pháp tượng của Sư phụ. Tôi quyết định sẽ có thể hãnh diện mà nhìn Sư phụ vào năm tới.

Sư phụ chưa bao giờ bỏ rơi bất kỳ đệ tử nào. Tôi bắt đầu thực tu một lần nữa. Vì một số lý do, việc ngồi đả tọa thật sự khó khăn, và gần một nửa khổ nạn của tôi ở một khía cạnh nào đó đều có liên quan đến việc này.

Tôi biết rằng thời gian ngồi song bàn tối thiểu là 30 phút, và đã lấy đó làm mục tiêu ban đầu cho mình. Lúc ban đầu thật vô cùng khó khăn. Để ngồi được 30 phút, đầu tiên tôi duỗi thẳng chân trong 15 phút, và sau đó đã phải chịu đau đớn trong 30 phút. Sau đó, phải mất 15 phút tôi mới có lại được cảm giác ở chân.

Tôi nhớ rằng một hôm, tôi quyết định ngồi 30 phút. Tôi đề nghị mẹ và chị rời khỏi phòng. Tôi đóng tất cả các cửa sổ và cửa ra vào và ngồi 30 phút ở thế song bàn. Sau đó, mẹ và chị gái nói với tôi rằng họ có thể nghe thấy tôi hét lên trong đau đớn.

Đả tọa trong vòng một giờ

Sau khi tốt nghiệp đại học ở Trung Quốc, tôi đã tới châu Âu. Ở đó, tôi đã tới công viên địa phương, nhưng không thể tìm được bất kỳ học viên Pháp Luân Đại Pháp nào. Khi tôi gọi điện cho mẹ, mẹ tôi đã hỏi tôi đã tìm thấy học viên địa phương nào chưa. Tôi nói rằng chưa, và ngay lập tức nhận ra rằng mình nên cố gắng hơn, vì vậy tôi đã vào mạng.

Trang web Minh Huệ cho biết thông tin về một Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm châu Âu sắp được tổ chức tại thành phố tôi cư ngụ. Tôi vui đến nỗi hai tay run lên. Tôi nhanh chóng tìm kiếm các thông tin liên lạc và thấy tên của học viên phụ trách là một người phương Tây. Bất chấp rào cản ngôn ngữ, tôi đã gọi một cuộc điện thoại và có thể mơ hồ hiểu rằng sẽ có một buổi thắp nến tưởng niệm trong thành phố vào tối hôm đó.

Trời đã gần tối. Tôi sợ mình sẽ tới muộn và lỡ mất cơ hội gặp các học viên. Vì vậy, tôi vội vã rời khỏi nhà mà không thay cả quần áo.

Ngay sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, tôi nhìn thấy nhóm các học viên mặc áo phông màu vàng. Thật khó tin. Tôi chỉ nhìn thấy những cảnh này trong các bức ảnh trên trang Minh Huệ. Mắt tôi đẫm lệ. “Mình cũng là một đệ tử Đại Pháp,” tôi nghĩ. Tôi tìm thấy một chỗ trống và ngồi xuống. Tâm của tôi trở nên trống rỗng. Tôi cảm thấy cơ thể của mình được đắm chìm trong trường năng lượng. Tôi đặt hai chân mình ở thế song bàn – thật dễ dàng!

Khoảng 40 phút trôi qua. Ngay sau đó, một người tổ chức thông báo rằng chúng tôi bắt đầu ngồi đả tọa. Tôi đã ngồi đả tọa trong 30 phút, và chân của tôi đã mất hết cảm giác. Với sự gia trì của Sư phụ, lần đầu tiên tôi đã có thể trải qua một giờ đả tọa! Đó là một trải nghiệm đáng kinh ngạc. Khi chúng tôi hoàn thành, một học viên nói: “Bạn ngồi đả tọa rất tốt!” Tôi hiểu ngay rằng Sư phụ đã mượn lời của học viên này để khích lệ tôi. Sau đó, ban tổ chức thông báo rằng chúng tôi tiếp tục luyện các bài công pháp đứng. Mặc dù đôi chân của tôi đã hoàn toàn tê cứng, tôi đứng dậy, nhưng hai chân run lên. Tuy nhiên, tôi vẫn hoàn thành bài công pháp đầu tiên. Tôi luôn tự nhủ với bản thân rằng không thể ngã, vì có nhiều người qua đường đang nhìn chúng tôi và tôi không thể làm lu mờ hình ảnh tốt đẹp của Đại Pháp.

Đó là ngày tôi tham gia vào nhóm các học viên địa phương, và đã là một lạp tử kể từ đó.

Đột phá các trở ngại của việc thực hành đả tọa

Khi tôi đi luyện công nhóm ở trong vùng vào cuối tuần, một học viên hỏi tôi có thể ngồi đả toạ trong một giờ không, và tôi nói rằng không có vấn đề gì. Tuy nhiên tôi biết rằng một giờ sẽ rất khó thực hiện. Nhưng, vì đã nói mình có thể làm được, nên tôi phải làm được. Thật vô cùng đau đớn và thời gian dường như trôi đi rất chậm. Tôi tính từng giây. Ngay khi nhạc dừng lại, tôi đặt chân xuống và nước mắt dàn dụa khắp mặt. Tôi nằm trên mặt đất một lúc lâu. Mọi người đã rời đi nhưng chân của tôi vẫn không có cảm giác.

Sau khi luyện công cùng với nhóm vào Chủ nhật hàng tuần, chân tôi đau đến tận ngày thứ Tư. Chúng đau khi tôi leo lên cầu thang và thậm chí cả khi ngủ. Cứ đến thứ Sáu tôi bắt đầu thấy lo lắng, khi biết sắp đến Chủ nhật. Trong khi tham gia vào các hạng mục giảng chân tướng, cuối cùng tôi đã đột phá được các trở ngại vốn đã cản trở khả năng ngồi đả tọa của mình.

Công tác truyền thông

Khi hoàn thành công việc nghiên cứu của mình, tôi quyết định tham gia hạng mục truyền thông Đại Pháp địa phương để làm việc trong lĩnh vực quảng cáo. Các đồng tu nói với tôi rằng sự thành công về doanh thu của chúng tôi có liên quan trực tiếp đến tầng thứ tu luyện. Điều này đã tạo cho tôi động lực để tu luyện tốt hơn. Tôi không thể làm đội của mình thất vọng, cũng không thể ảnh hưởng tiêu cực đến các hạng mục cứu người của chúng tôi.

Tôi đã đặt ra một số nguyên tắc. Tôi sẽ dành 30 phút ngồi đả tọa mỗi ngày, cho dù có thế nào. Điều này rất hữu ích. Bây giờ chỉ đôi lúc chân của tôi mới bị đau khi ngồi đả tọa, điều đó đã khích lệ tôi.

Bán quảng cáo đòi hỏi phải đi bộ khá nhiều. Đôi khi, sau khi đi bộ được một thời gian dài hai chân tôi bị đau, giống như cơn đau mà tôi đã trải qua trong khi ngồi đả tọa. Tôi nhận ra rằng đó là do một số nghiệp lực của mình đã được loại bỏ trong ngày khi tôi đi bộ. Hai tháng sau, tôi đã có thể dễ dàng ngồi đả tọa được 30 phút.

Trải nghiệm những trạng thái Sư phụ diễn tả

Khảo nghiệm tiếp theo là ngồi ở thế song bàn trong một giờ. Một lần, tôi đau đến nỗi tôi gần như bất tỉnh. Tôi tự nói với mình: “Mình sẽ không bỏ chân xuống trong khi ngồi đả tọa, chừng nào mình vẫn ý thức được.” Với niệm đầu này, tôi sớm đã có thể chịu đựng được đủ một giờ trong tư thế song bàn. Một lần khác, khi cơn đau trở nên thực sự nghiêm trọng, tôi nhẩm đi nhẩm lại Pháp của Sư phụ:

“Phi thị tu hành lộ thượng khổ
Sinh sinh thế thế nghiệp lực trở
Hoành tâm tiêu nghiệp tu tâm tính
Vĩnh đắc nhân thân thị Phật tổ”

(“Nhân Quả” – Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

Nhân quả

“Không phải con đường tu hành nghĩa là phải khổ
[Mà là] nghiệp lực từ đời này đời khác ngăn trở
Quyết tâm, làm tiêu nghiệp và tu tâm tính
Vĩnh viễn được thân người là Phật tổ”

“Tôi nói rằng thống khổ trên thân thể là dễ chịu đựng nhất, cắn răng là vượt qua được.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết rằng nghiệp của mình đã bị loại bỏ trong lúc đả tọa.

Thời gian trôi qua, tôi đã đề cao tâm tính của mình và đã loại bỏ được nhiều chấp trước. Dần dần, tôi đã đi vào trạng thái nhập định và trải nghiệm được những điều thù thắng khi nhập định.

Gần đây, khi đang đả tọa trong một công viên, tôi nhanh chóng nhập định. Đầu tôi trống rỗng, và cơ thể bất động. Tôi cảm thấy như cơ thể của mình to lớn như toàn bộ vũ trụ. Tôi đã trải nghiệm được một hiện tượng đã được Sư phụ mô tả:

“Bất kể vật thể nào, kể cả thân thể người, cũng đều đồng thời tồn tại [tại các] tầng không gian cùng với không gian vũ trụ, [chúng] cũng có tương thông [với nhau].” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi trải nghiệm được Đại Pháp thù thắng và uy nghiêm như thế nào!

Tâm thanh tịnh đi vào trạng thái nhập định

“Chư vị vứt bỏ tâm chấp trước, tầng chư vị mới nâng lên, thì định lực của chư vị cũng thâm sâu hơn.”(Chuyển Pháp Luân)

Chỉ khi chúng ta buông bỏ được chấp trước cá nhân và dục vọng chúng ta mới có thể đạt được tâm thanh tịnh và đi vào trạng thái nhập định, một trạng thái trải nghiệm thực sự tuyệt vời. Trong khi đả tọa chúng ta không chỉ chịu khổ và loại bỏ nghiệp lực, mà chúng ta cũng loại bỏ nhiều chấp trước như sốt ruột muốn thành công, sợ khổ nạn, truy cầu an dật, lợi ích cá nhân, v.v.

Một lần vào mùa đông năm ngoái, khi thiền định xong, hai tay của tôi cảm thấy như dính chặt lại với nhau. Tôi không thể tách chúng ra cho đến khi có học viên giúp tôi. Tôi cảm thấy dòng năng lượng bên trong cơ thể của mình như là dòng điện. Một lần khác sau khi đả tọa, tôi cảm thấy cơ thể của mình đang trong một trận động đất; mỗi tế bào rung lắc như thể sắp nổ tung. Đó là những gì tôi đã trải qua ở đây trong không gian này, mặc dù tôi tin rằng trong không gian khác, cơ thể của mình đã trải qua những thay đổi trọng đại.

Khi nhìn lạị, giờ đây, tôi thấy rằng những trở ngại tôi phải đối diện khi đả tọa không kinh khủng đến vậy. Khi tôi nhớ lại những lần đó, tôi nhớ những gì Sư phụ giảng:

“[Đối với] người tu luyện chân chính, tôi nói rằng [nó] rất dễ, [nó] không phải là cái gì đó cao quá không với tới được.” (Chuyển Pháp Luân)


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/24/154926.html

Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/3/321711.html

Đăng ngày 22-2-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share