Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 8-12-2015] Các học viên Pháp Luân Đại Pháp không nên theo đuổi những vấn đề thế tục hoặc vướng vào các tình cảm và cảm xúc của người thường, bởi vì khi chúng ta đắc Pháp, chúng ta không còn là các sinh mệnh trong Tam giới nữa.

Sư phụ giảng:

“Giảng chân tướng, cứu chúng sinh, đó chính là điều chư vị cần làm, trừ đó ra thì không có điều chư vị cần làm, trên thế gian này không có điều chư vị cần làm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Tôi cảm thấy rất áp lực khi đọc đoạn Pháp này, nhưng thực ra đó là vì những quan niệm người thường của tôi. Tôi cảm thấy căng thẳng, do đó tôi đã lên giường nằm nghỉ. Tôi nhận ra làm vậy là không đúng, do đó tôi đã phát chính niệm để loại bỏ tình và tâm an dật. Các học viên Đại Pháp cần từ bi và có chính niệm, không phải cái tình của người thường hay truy cầu những điều mới lạ. Áp lực trong tâm tôi bắt đầu tan biến.

Tôi luôn luôn suy nghĩ rằng chúng ta nên chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp bằng lý trí thanh tỉnh. Giữ tâm lý lạc quan trong cuộc sống hàng ngày là cơ sở để bước đi thuận lợi trên con đường tu luyện của chúng ta và cứu chúng sinh.

Bây giờ tôi tìm thấy niềm vui khi học Pháp và luyện công. Đọc sách là một thói quen tốt mà tôi đã duy trì từ khi còn trẻ. Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, mục đích đọc sách của tôi đã thay đổi từ thỏa mãn sự tò mò sang niềm vui tự nhiên và thanh thản khi biết được ý nghĩ nhân sinh thực sự. Càng học Pháp, tôi càng cảm thấy thích.

Tôi là một người cầu toàn thiếu kiên nhẫn trước khi trở thành một người tu luyện. Tôi đã từng nghĩ rằng cuộc sống thật đau khổ và vô vọng. Chính Đại Pháp đã mang đến cho tôi những cảm xúc tốt đẹp và sự tự tin. Khoảnh khắc tôi ngồi đả tọa song bàn, một cảm giác thiêng liêng và trang nghiêm trào lên trong tâm tôi. Khi bắt đầu cảm thấy đau ở chân, tôi tự nhủ mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không từ bỏ và cuối cùng tôi nhập tĩnh. Bất cứ lúc nào thấy không thoải mái, tôi lại ngồi đả tọa. Sau khi vứt bỏ tất cả các chấp trước trong tâm, tôi nhập tĩnh sâu hơn. Ngồi đả tọa đối với tôi giống như đang thư giãn trong một không gian rộng lớn.

Khi phát chính niệm để tiêu trừ cựu thế lực, tôi đã không nhận ra tầm quan trọng của việc này ngay từ đầu. Điều đó đã gây ra một vài tổn thất trong việc cứu độ chúng sinh. Mà đó lại là một trong ba việc mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm. Khi tôi hiểu ra tầm quan trọng của việc phát chính niệm đồng bộ toàn cầu, việc đó đã trở thành một thói quen [đối với tôi].

Bất cứ khi nào gặp khổ nạn và không biết chắc phải làm gì, hoặc chịu nghiệp bệnh, tôi sẽ phát chính niệm. Nó giúp tôi cải thiện đáng kể. Dục vọng, chấp trước, nghiệp tư tưởng không phải là tôi. Lý do tôi cảm nhận được chúng là bởi vì chúng tồn tại ở một không gian khác. Khi tôi tiêu trừ chúng bằng chính niệm, tôi cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái.

Phát chính niệm cũng tăng cường sự tự tin và rèn luyện sự tập trung của tôi. Tâm trí tôi dễ bị xao nhãng nếu tôi không tập trung. Chính niệm càng mạnh, năng lượng càng lớn. Chiến thắng tà ác bằng chính niệm chính là niềm vui của người tu luyện!

Sư phụ đã giảng về tầm quan trọng của “…tu luyện như thuở đầu…” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2009). Tôi nghĩ trạng thái “thuở đầu” ấy là nói tới trạng thái tốt đẹp nhất.

Tầng khác nhau có Pháp khác nhau. Nếu chúng ta không thể đạt đến trạng thái tốt đẹp nhất, thì hẳn là tâm trí chúng ta đang đặt ở đâu đó chứ không đặt ở Pháp và chúng ta vẫn chưa đạt được nhận thức sâu sắc hơn về Pháp. Khi chúng ta thực sự nhận thức được nội hàm sâu sắc của Đại Pháp, chúng ta sẽ không nhìn nhận Sư phụ và Pháp bằng quan niệm người thường.

Chỉ cần chúng ta tiếp tục học Pháp, chúng ta sẽ được bao bọc trong năng lượng của trí huệ vô biên của Sư phụ. Thật may mắn nếu ai đó được trở thành đệ tử Pháp Luân Đại Pháp! Các vị Thần trong vũ trụ đang ngưỡng mộ chúng ta. Tôi hi vọng các bạn đồng tu sẽ tìm được niềm vui trong học Pháp và trở thành một người tu luyện với trí huệ tuyệt vời, nhìn thấy được ý nghĩa nhân sinh và sự trân quý của Pháp.

Khi học viên tìm được niềm vui này, họ đã tìm thấy hạnh phúc thực sự! Không ai dám gây khó khăn cho học viên mà tâm của họ đặt ở Pháp, họ có năng lực tiêu trừ cựu thế lực, họ tu luyện kiên định bằng sự quyết tâm không gì lay chuyển được.

Một số học viên lại tìm thấy hạnh phúc thực sự khi cứu người. Đây là niềm hạnh phúc ở cảnh giới vô ngã. Theo thế ngộ của tôi, cứu người là thệ ước của chúng ta. Chúng ta nên đặt tâm vào điều này, nhưng chúng ta không nên chấp trước vào kết quả. Bất kỳ thành công nào cũng là biểu hiện của uy lực của Sư phụ và Đại Pháp. Bất kỳ thất bại nào cũng đều chỉ ra rằng chúng ta cần đề cao.

Tôi đã từng chấp trước vào kết quả đạt được sau khi giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại cho mọi người, muốn họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc. Những người đã bị lừa dối bởi những tuyên truyền của Đảng kháng cự lại nỗ lực của tôi khi cố gắng giúp họ thoái Đảng. Sau khi tôi loại bỏ chấp trước vào truy cầu kết quả, mọi người có thể cảm thấy sự thiện lương của tôi thông qua sự điềm tĩnh và cách hành xử lý trí của tôi, và họ sẵn sàng lắng nghe tôi.

Nỗ lực giảng thanh chân tướng, phát chính niệm và định lực khi ngồi đả tọa, tất cả đều phản ánh trạng thái tu luyện của chúng ta. Nền tảng để làm các việc đó chính là học Pháp thật tốt. Đó chính là cách chúng ta hiểu ra ý nghĩa sâu sắc của nhân sinh và vũ trụ, và niềm vui của việc tu luyện.

Một người tu luyện chân chính nên hạnh phúc và cởi mở, bởi vì Pháp của vũ trụ đã tạo ra động lực tồn tại và niềm vui cho tất cả các sinh mệnh ở tất cả các tầng. Khi chúng ta cảm thấy cuộc sống khó khăn và đau khổ, đó là vì chúng ta đang bị mắc kẹt trong ranh giới giữa Thần và người. Nói cách khác, chúng ta muốn có được những điều tốt đẹp của Thần, nhưng lại không thể vứt bỏ được lợi ích của người. Tình trạng này kéo dài gây ra mâu thuẫn và đau khổ trong nội tâm.

Người tu luyện có những tiêu chuẩn cao hơn so với người thường. Như tôi thấy, chúng ta có ba mối quan hệ: thệ ước trợ Sư Chính Pháp, phối hợp với các bạn đồng tu, và cứu độ chúng sinh. Cả ba mối quan hệ này cần dàn xếp cho tốt. Chúng ta nguyện trợ Sư Chính Pháp. Chúng ta không thể đổ lỗi cho Sư phụ nếu chúng ta không tu luyện kiên định và gây ra tổn thất.

Bất kỳ sơ hở nào giữa các học viên đều cần giải quyết nhanh chóng để có được sự phối hợp lâu dài. Không quan tâm tới việc người thường có hiểu chúng ta hay không, nhiệm vụ của chúng ta là cứu độ họ. Khi chúng ta hiểu sâu sắc về ba mối quan hệ này, chúng ta sẽ có thể nhìn thấy bản chất của vấn đề khi chúng xảy đến và giải quyết chúng bằng sự tỉnh táo và sáng suốt. Niềm vui của chúng ta sẽ tăng lên khi trí huệ của chúng ta rộng mở!

Trên đây là thể ngộ của tôi. Xin hãy chỉ ra bất kỳ điều gì chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/12/8/-319938.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/18/154143.html

Đăng ngày 30-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share