Bài của Hàm Tiếu, một học viên Đại Pháp ở Thiên Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-5-2015] Tôi đắc Pháp vào cuối năm 1998. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, vì bị chồng phản đối, nên tôi đã phải tu luyện ở nhà một cách bí mật.

Tôi muốn luyện tập Pháp Luân Công để chữa chứng bệnh viêm thấp dạng khớp vốn đã hành hạ tôi bao năm trời và cũng nhận ra giá trị tuyệt vời của Chân – Thiện – Nhẫn và không muốn từ bỏ việc tu luyện.

Năm 2008, trong khi đang nghe bài giảng Pháp của Sư phụ, tôi bỗng thấy hai từ “tu luyện” xuất hiện và in sâu vào tâm trí tôi. Vào lúc đó, tôi nói: “Sư phụ, con muốn tu luyện!” Với một niệm đó, một học viên đã mang cho tôi mượn cuốn Tinh Tấn Yếu Chỉ . Tôi biết rằng nó vô cùng trân quý và đã học ngay lập tức.

Sư phụ giảng:

“Hỡi các đệ tử chân tu, tôi dạy chư vị là Pháp tu Phật tu Đạo, vậy mà chư vị lại kể khổ với tôi vì những tổn thất về lợi ích nơi người thường, chứ không thấy khổ não vì tâm chấp trước nơi người thường của bản thân vẫn chưa buông bỏ được, đó là tu luyện sao? Có thể buông bỏ tâm người thường hay không, đó là ‘tử quan’ dẫn tới người siêu thường chân chính. Đệ tử chân tu ai ai cũng phải vượt qua, đó là giới tuyến giữa người tu luyện và người thường.”(“Chân tu”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi đã bật khóc và xúc động sâu sắc khi đọc tới đoạn Pháp này. Tôi muốn làm một đệ tử chân chính của Sư phụ. Chẳng bao lâu sau, tôi đã có thể học thuộc bài “Chân tu” và nhận nhiều sách Đại Pháp và học một cách cẩn thận.

Ly dị

Chồng tôi không vui kể từ khi cháu gái thứ hai của chúng tôi chào đời. Anh ấy dường như tìm mọi lý do vô cớ để chửi rủa, đánh đập tôi. Anh chửi và đánh tôi khi tôi đang phát chính niệm.

Chồng tôi biết rằng tôi rất quyết tâm tu luyện và đã ra cho tôi một tối hậu thư. Hoặc là Pháp Luân Đại Pháp hoặc là chồng, tôi chỉ được quyền chọn một – anh ấy muốn ly dị. Tôi đáp: “Em không muốn ly dị, bởi không muốn để lại cho anh những ấn tượng tiêu cực về Đại Pháp. Tuy nhiên, nếu anh vẫn cố ngăn cản em tu luyện, em sẽ sẵn sàng ly dị, bởi em đã quyết tâm tu luyện Đại Pháp.”

“Nhưng tôi sẽ không để lại nhà cửa, đất đai, tiền bạc để cho cô sinh sống,” chồng tôi đáp.

Chúng tôi sống ở nông thôn, nhà tôi có sân với năm phòng chính và hai phòng phụ. Tôi nói, anh không để lại tài sản gì cho tôi cũng được, “Nhưng tôi sẽ không đi khỏi đây!” tôi nói. “Chỉ cần có một chỗ để cho tôi học Pháp và luyện công là đủ.” Cuối cùng, anh ấy đã để lại cho tôi hai căn phòng phụ, nhưng không có đất đai gì.

Thậm chí tới cả những người cán bộ thôn cũng nhận xét rằng anh ấy đã quá tàn nhẫn với tôi, nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ về bài thơ của Sư phụ:

“Nhân sinh đoản

Lai trụ điếm”

Diễn nghĩa:

“Đời người ngắn ngủi

Như nghỉ ở khách sạn.”

(“Si”, Hồng Ngâm III)

Tôi nói với Sư phụ ở trong tâm: ‘Con ở đây như ở trọ, vì con đã chọn con đường tu luyện Đại Pháp, mọi tài sản khác đều là thứ yếu.“

Buôn bán nhỏ để kiếm sống

Sau khi ly hôn, tôi không còn một xu dính túi. Đứa con gái nhỏ của tôi được tòa chỉ định ở với bố, nhưng cháu lại muốn ở với tôi. Chúng tôi thiếu thốn lương thực và tôi chỉ có thể lo được bánh bao hấp và rau muối cho bữa ăn hàng ngày của hai mẹ con.

Là một học viên, tôi phải có khả năng tự nuôi sống được bản thân. Tôi đã đan hai đôi giày trẻ em mang ra chợ bán được 6 tệ và sau đó tôi mua một bó rau cải để cho con gái tôi ăn.

Tôi cũng giúp đỡ những người khác làm công việc thủ công để kiếm tiền. Tôi đã tiết kiệm được 82 tệ. Vài học viên đề nghị rằng tôi nên buôn bán giày, khăn quàng cổ và những thứ khác, hoặc thêu đan những cái túi nhỏ và mang ra chợ bán. Tôi nghe theo lời khuyên của họ và kiếm được 120 tệ.

Ngày đầu tiên tới chợ, một học viên nói với tôi rằng Sư phụ yêu cầu chúng ta phải làm tốt ba việc, do đó chúng tôi nên tận dụng tốt môi trường buôn bán này để cứu thêm người.

Tôi mượn của cô em gái và con gái lớn đã kết hôn được 200 tệ để buôn bán lặt vặt ở chợ. Các học viên đã dạy tôi cách giảng chân tướng và tôi đã giúp được hơn 10 người thoái đảng mỗi lần tôi tới chợ.

Khi đã tiết kiệm được hơn 100 tệ, tôi đã đưa tất cả cho một học viên đang vận hành một điểm sản xuất tài liệu, nhưng cô ấy không chịu nhận. Tôi đã khóc và xin cô: “Xin hãy nhận lấy số tiền nhỏ này như một tấm lòng của một đệ tử Đại Pháp!” Cô ấy đã miễn cưỡng nhận số tiền trên.

Hạnh phúc trong khó khăn gian khổ

Vào một mùa đông tuyết rơi đầy trời, trong phòng lạnh lẽo vì không có ánh sáng mặt trời chiếu tới. Tuy nhiên, chúng tôi chỉ dám dùng một ít than để sưởi ấm trong những ngày đông lạnh giá.

Một lần, khi tôi cùng với cháu gái thứ hai từ chợ về nhà, bếp thì hết ga và bị mất điện. Tôi đã mua ít bánh đậu đỏ và dưa chuột về để ăn uống qua quýt cho xong bữa.

Tôi thầm nói với Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, con không cảm thấy khổ!” khi quay người lại, tôi thấy ấm điện đun nước đang tỏa khói và nước trong bình đang được đun sôi, tôi nghĩ chắc là đã có điện trở lại. Tuy nhiên, khi bật tivi lên, chúng tôi phát hiện ra rằng vẫn chưa có điện. Tôi chợt nhận ra rằng, Sư phụ đã giúp đỡ tôi khi Ngài nhìn thấy sự tín tâm và kiên định trong tu luyện của tôi. Tôi đã bật khóc, và những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt – những giọt nước mắt của hạnh phúc và cảm kích.

Giảng chân tướng ở chợ

Một lần, tôi đã không bán được bất cứ thứ gì ở chợ trong suốt bốn ngày. Một học viên đề nghị tôi nên chuyển tới khu vực khác để buôn bán, do đó tôi đã quyết định chuyển tới một khu chợ khác cách nhà hơn 12 dặm đường. Tôi vừa lái xe đạp tới đó vừa sợ xe đạp sẽ hết điện dọc đường.

Tôi vừa đi vừa hỏi đường và đã gặp được bốn người. Tôi đã giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại và giúp họ thoái đảng và các tổ chức liên đới. Khi tới chợ, một học viên đã đợi tôi ở đó và đưa cho tôi một tập đĩa DVD Thần Vận để đi phân phát.

Khi đưa đĩa DVD cho một người đàn ông trẻ, anh ta hỏi tôi có biết anh ta làm nghề gì không. Tôi đáp: “Anh làm nghề gì không quan trọng, đĩa DVD này hữu ích với tất cả mọi người.” Anh ta đáp: “Nghề của tôi là chuyên đi tìm bắt những người như chị, nhưng hôm nay tôi không muốn làm việc đó.” Nói xong, anh ta bỏ đi.

Sư phụ đã bảo vệ và giúp tôi khi tôi loại bỏ được nhân tâm. Cả tập đĩa DVD đã được tôi phát hết trong nửa ngày hôm đó. Tôi rất hạnh phúc.

Trên đường về, trời đổ mưa. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Nếu máy MP3 của mình bị ướt, mình sẽ không thể nghe được Pháp của Sư phụ.” Khi về tới nhà, cả người tôi vẫn hoàn toàn khô ráo, trong khi con đường xung quanh đầy nước. Sư phụ đã bảo hộ tôi.

“Vượt qua khảo nghiệm”

Một hôm, trên đường từ chợ về nhà, một cậu học sinh trung học lái xe đạp điện ngược chiều với tôi. Cậu ấy phóng rất nhanh và đâm tôi ngã xuống đường.

Chân trái của tôi đã bị tông vào tạo thành một vết thương lớn và xương lòi cả ra ngoài. Tôi niệm “’Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ Tôi sẽ ổn thôi.” Cậu học sinh đứng chết lặng và nhìn trông rất hoảng sợ.

Tôi nói cậu ấy đừng sợ, và tôi sẽ không bắt cậu ấy phải bồi thường. Thay vào đó, tôi hỏi cậu ấy đã thoái đảng chưa. Cậu ấy đáp: “Dạ rồi, có một người vừa mới giúp cháu thoái rồi ạ.” Tôi nói tiếp: “Hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ ‘Chân – Thiện – Nhẫn hảo nhé!’” Cậu ấy nói mình sẽ ghi nhớ.

Sau khi về tới nhà, tôi phát hiện ra rằng quần của tôi bị dính bết vào da thịt, chân bị tụ máu đen và thâm tím. Cả hai chân tôi tê cứng và sưng tấy, nhưng tôi không cảm thấy đau. Con gái tôi muốn tới trường và tìm xem ai đã đâm vào tôi, nhưng tôi đã ngăn cháu lại và nói: “Mẹ đang vượt qua một khảo nghiệm trong tu luyện, cậu học sinh đâm vào mẹ hẳn có lý do của nó.”

Buổi chiều hôm đó, tôi học bài Pháp “Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc vào tết Nguyên Tiêu năm 2003 (phần hỏi đáp)”. Sư phụ giảng:

“Có lẽ chư vị từng nợ nó trong lịch sử, vậy là hoàn trả nó. Mà chư vị là người tu luyện, tâm chư vị buông xuống được, [thì] Sư phụ nhất định sẽ quản chư vị.”

Tôi hiểu rằng đó chính là nghiệp lực, và tôi đã vừa hoàn trả xong một món nợ.

Thông qua tai nạn này, tôi hướng nội và phát hiện ra rằng mình vẫn còn chấp trước vào tình cảm và lo lắng, và cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này của tôi. Lý do chính là tôi đã không học Pháp cho nhiều, và không hoàn toàn tín Sư tín Pháp.

Khi phát hiện ra thiếu sót trên, tôi đã quy chính lại bản thân theo nguyên lý của Pháp. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, một phần ba những vết thương đã được chữa lành trong vòng ba ngày, và một tuần sau, chân của tôi đã hoàn toàn bình phục.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/7/308425.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/6/14/151069.html

Đăng ngày 04-09-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share