Bài viết của học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-5-2015] Tháng 8 năm 1997, chị cả của tôi đến thăm và nói rằng mẹ chúng tôi đã thay đổi thành một người khác. Đối với những chuyển biến này, chị nói rằng chúng tôi phải cảm tạ Pháp Luân Công.

Chị cũng nói với tôi rằng tất cả bệnh tật của mẹ đã biến mất và tâm tính của bà được cải biến.

Khi thấy mẹ mình, tôi nhận thấy bà quả thực đã thay đổi, nhìn bề ngoài và cách đi lại giống như một người còn trẻ. Từ một người hay than vãn về cuộc đời của mình và thường nói rằng mình muốn chết hơn là sống, bà đã trở thành một người tràn đầy sức sống.

Trân quý cơ duyên

Tháng 3 năm 1998, mẹ tôi cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của môn tu luyện. Bà hy vọng rằng tôi sẽ nhận được lợi ích qua tu luyện Pháp Luân Công vì tôi không khỏe mạnh.

Sau nhiều năm bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) giáo dục về chủ nghĩa vô thần, tôi không tin có Thần tồn tại. Vì vậy, tôi không nhận ra sự quý giá của cuốn sách này. Tôi thỉnh thoảng vẫn muốn đọc cuốn sách, nhưng lại bị cơn buồn ngủ can nhiễu, điều này đã ngăn cản tôi đọc thêm nữa.

Khi một điểm luyện công được lập trong khu phố, tôi càng thêm tò mò và đã quyết định đến xem. Hôm đó, tôi đã đọc Pháp và luyện các bài công pháp [lần đầu tiên].

Một số học viên nói với tôi rằng căn cơ của tôi tốt vì tôi có thể ngồi song bàn được 30 phút sau ba ngày. Bằng cách này, dường như nhà sáng lập Pháp Luân Công, người mà các học viên gọi là Sư phụ, đã không bỏ rơi tôi và giúp tôi trở thành một học viên.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Công được bốn ngày, tôi tỉnh giấc vào ban đêm và thấy một Pháp Luân lớn, rực rỡ phía trước mình, được bao quanh bởi nhiều Pháp Luân nhỏ lấp lánh ánh kim quang. Khi tỉnh dậy, cơ thể tôi cảm thấy rất thoải mái và như thể tất cả bệnh tật của mình đều biến mất. Không lạ gì mẹ tôi cứ luôn bảo tôi học Pháp Luân Công.

Điều này giống như Sư phụ giảng:

“Có thể mọi người đã từng nghe câu này trong Phật giáo: ‘Phật tính nhất xuất, chấn động thập phương thế giới’. Ai mà nhìn thấy, [thì] đều [muốn] giúp người kia, giúp một cách vô điều kiện. Phật gia độ nhân không nói điều kiện, [cũng] không có giá cả; có thể giúp đỡ người kia một cách vô điều kiện; vậy nên chúng tôi có thể làm cho học viên rất nhiều sự việc.”(Chuyển Pháp Luân)

Sự kiên định của chồng tôi

Chồng tôi gặp nhiều vấn đề về sức khỏe, trong đó bệnh viêm thấp khớp là nặng nhất, nó khiến anh rất đau đớn. Các triệu chứng của anh xấu đi mặc dù anh được điều trị y tế.

Thấy những thay đổi ở tôi, chồng tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân. Sau đó, anh không còn bị các triệu chứng viêm thấp khớp nữa.

Trước khi đọc sách, do anh có các vấn đề về sức khỏe, mà các bác sĩ đã đề nghị anh bỏ thuốc lá và bia rượu. Tuy nhiên, anh nghiện quá nặng nên không thể cai được. Nhưng sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, anh có thể bỏ ngay lập tức.

Sau khi ĐCSTQ phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999, chồng tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện. Anh đã bị bắt và bị kết án lao động cưỡng bức. Công an đã đánh đập anh đến mức bất tỉnh.

Không kể bao lần họ bảo anh dừng tu luyện, anh vẫn nói với họ rằng anh sẽ không làm như vậy. Họ tiếp tục đánh đập anh cho đến khi nghĩ rằng anh có thể chết. Họ đã thả anh và anh đạp xe đạp về nhà.

Chứng thực Đại Pháp

Bất chấp cuộc đàn áp tàn bạo, tôi và chồng vẫn không từ bỏ Pháp Luân Công. Khoảng 20 học viên địa phương và bên ngoài thị trấn, bao gồm cả tôi, đã quyết định biểu diễn các bài công pháp của Pháp Luân Công tại một hội chợ vào tháng 10 năm 1999. Mặc dù bị cấm luyện các bài công pháp, nhưng chúng tôi đã quyết định phớt lờ việc này.

Một số xe công an xuất hiện và đứng trên một chiếc cầu cách [chỗ chúng tôi] khoảng 100 mét. Chúng tôi đã thảo luận về tình huống và quyết định rằng Chân-Thiện-Nhẫn là tốt nhất và chúng tôi không làm gì sai cả. Chúng tôi tiếp tục [luyện công], vì vậy cảnh sát đã bắt giữ chúng tôi. Sau đó, chúng tôi nhận ra rằng mình đã không ngộ Pháp tốt vì chúng tôi nên rời đi khi vẫn còn thời gian.

Hai học viên mang theo con nhỏ – một cháu một tuổi và một cháu ba tuổi. Cảnh sát tịch thu tất cả tiền của chúng tôi, và sau đó họ tra tấn chúng tôi, cố gắng để tìm ra ai đã chỉ đạo chúng tôi đến đó. Cuối cùng, họ chia chúng tôi thành nhiều nhóm và đưa chúng tôi vào các sân.

Hôm sau, một công an trông có vẻ là lãnh đạo đã tiếp cận tôi. Tôi bảo anh ta rằng chúng tôi, bao gồm cả các cháu nhỏ, không được cho ăn uống gì. Tôi yêu cầu họ trả lại đồ đạc cá nhân của chúng tôi và để chúng tôi về nhà. Anh ta quay ra mỉa mai và bảo tôi rằng chúng tôi nên xin Sư phụ của mình mang thức ăn cho.

Trên thực tế, anh ta khá vô lý, la hét và vẫy tay của mình một cách khoa trương. Anh ta túm tóc tôi, đấm vào mặt tôi và đá tôi. Tôi nói với anh ta rằng tôi hẳn đã nói điều gì xúc phạm anh ta và bảo anh hãy trút sự tức giận lên tôi.

Lập tức, cánh tay của anh ta dừng lại ở giữa không trung. Anh ta đứng đó, bất động. Tôi thấy tay của anh ta trông sẫm màu và dài hơn, gần giống cánh tay của quỷ. Mặt anh ta cũng trở nên tối hơn. Anh ta kinh ngạc nhìn tay của mình và sau đó bảo tôi hãy để anh ta một mình.

Một học viên nói với tôi rằng: “Sư phụ đã bảo hộ chị! Viên cảnh sát đó đánh vào mặt chị. Mặt chị không bị thâm tím, nhưng phần đó trên mặt anh ta lại sẫm lại. Anh ta đã bị quả báo ngay lập tức vì đã đánh chị.”

Anh ta đã thay đổi khi tôi gặp lại anh ta. Anh ta nói: “Sau khi được thả, hãy chỉ tập ở nhà thôi nếu cô nghĩ nó là tốt. Đừng tập công khai. Cô biết ĐCSTQ là như thế nào rồi. Cô không thể đấu lại nó.”

Tôi nói: “Như tôi đã nói với anh hôm qua, cuộc đời tôi là được Sư phụ của tôi ban cho. Không có Pháp Luân Công, tôi không biết mình bây giờ ra sao. Anh không biết Pháp Luân Công tốt như thế nào vì anh không tu luyện. Nếu anh tu luyện Pháp Luân Công, tôi tin rằng anh thậm chí sẽ còn kiên định hơn tôi.”

Con dâu đắc phúc báo

Bạn gái của con trai tôi từng gặp các vấn đề về dạ dày. Cô rất đau đớn sau mỗi bữa ăn và cô nghĩ thật lạ vì chúng tôi không để bất cứ loại thuốc nào trong nhà mình. Cô nói rằng gia đình cô có một ngăn kéo đầy thuốc trong nhà. Thực ra, trước khi tu luyện Pháp Luân Công, chúng tôi cũng dự trữ nhiều thuốc.

Tôi nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt để giới thiệu Pháp Luân Công cho cô và đã kể rằng mình đã thu được lợi ích từ môn tu luyện như thế nào. Vì vậy, tôi đã giải thích rằng các ấn phẩm của ĐCSTQ về Pháp Luân Công là giả và họ dùng chúng để biện minh cho cuộc đàn áp của mình. Cô đã bị chấn động trước sự tà ác của ĐCSTQ, và thậm chí đã đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ.

Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, cô không còn bị chứng đau dạ dày làm phiền nữa. Cô và con trai tôi đã kết hôn (vào một ngày sinh nhật của Sư phụ) và có một bé gái vào mùa hè năm 2008. Cháu gái tôi thích xem Thần Vận và khi một tuổi đã ngồi xem hết cả chương trình. Khi được hai tuổi rưỡi, qua thiên mục, cháu thường thấy Sư phụ và một Pháp Luân đang xoay, cháu có thể đọc thuộc lòng hơn 50 bài thơ trong Hồng Ngâm. Cháu cũng thường ngồi đả tọa hơn 30 phút.

Có quá nhiều câu chuyện để kể. Nhưng, sau cùng, chúng tôi biết rằng tất cả những gì chúng tôi có đều là được Sư phụ ban cho.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/22/309794.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/6/17/151114.html

Đăng ngày 18-08-2015; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share