Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-03-2015 ]Tôi từng rất quyết đoán, đầy nhiệt huyết và luôn cố gắng để có hiệu quả công việc nổi bật hay vượt trội hơn người khác. Năng lực chuyên môn của tôi rất xuất sắc và đạo đức nghề nghiệp của tôi được lãnh đạo cùng đồng nghiệp ghi nhận và nể phục.

Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy không hạnh phúc. Tôi cảm thấy rằng tôi vẫn chưa đạt được mục tiêu của mình. Tôi không có được cảm giác thật sự thành công hay mãn nguyện. Tôi cảm thấy kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Tôi không thể duy trì tốt mối quan hệ gia đình và không ngừng xung đột với chồng tôi. Tôi không thể mang đến cho con gái tôi một tình mẫu tử theo đúng nghĩa.

Vào tháng 03 năm 1996, tôi may mắn gặp được Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi bắt đầu hiểu được ý nghĩa thật sự của cuộc đời cũng như mối quan hệ giữa mất và được.

Tôi dần bình tâm trở lại và ngừng tranh đấu tại sở làm hay ở nhà. Tôi không còn phấn đấu để luôn chiếm được ưu thế mà tự nhắc bản thân phải hành xử theo nguyên lý của Đại Pháp là Chân – Thiện – Nhẫn.

Tôi không còn cảm thấy không hài lòng trong công việc, mối quan hệ giữa tôi với chồng tôi đã được cải thiện, đồng thời tôi đã thật sự dành tình yêu thương và sự quan tâm cho con gái mình. Gia đình tôi được đắm mình trong Phật quang của Đại Pháp, được nếm trải niềm hạnh phúc và sự ấm áp.

Buông bỏ tư lợi

Vào tháng 07 năm 1999, Đảng Cộng Sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp các học viên Pháp Luân Công. Tôi đã hai lần bị giam giữ bất hợp pháp nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh. Tôi biết những gì Đại Pháp dạy trái ngược với những lời dối trá mà ĐCSTQ rêu rao trên các phương tiện thông tin do nhà nước nắm quyền kiểm soát. Vì vậy, mặc dù công an giam giữ tôi bất hợp pháp và lục soát nhà của tôi, tôi vẫn không cảm thấy oán hận đối với họ.

Thay vào đó, tôi đã từ bi nói với họ rằng chúng tôi không phạm pháp, rằng chính phủ đang mắc một sai lầm khủng khiếp và rằng tu luyện Pháp Luân Công là quyền công dân được bảo vệ bởi Hiến pháp Trung Quốc.

Sau tháng 07, con gái tôi, vốn chuẩn bị vào trung học, đang được nghỉ hè. Tôi cùng con gái tôi đã quyết định đi đến Bắc Kinh để kiến nghị với chính quyền trung ương về Pháp Luân Công.

Hai ngày trước chuyến đi của chúng tôi, chồng tôi đã khuất phục trước áp lực to lớn do chiến dịch đàn áp của chế độ cộng sản và đề nghị ly hôn: anh sẽ giữ lại ngôi nhà còn tôi sẽ nuôi con gái.

Ban đầu, tôi có chút lo lắng. Tôi nghĩ nếu chồng tôi muốn ly dị, tôi không có gì để nói nhưng ngôi nhà nên thuộc về tôi và con gái. Sau đó tôi nhận ra đó là chấp trước vào tư lợi mà tôi thấy rất khó buông bỏ.

Con gái tôi nói, “Nếu cha muốn ngôi nhà này thì hãy cứ để lại ngôi nhà cho cha. Pháp Luân Công dạy chúng ta nghĩ cho những người khác nữa. Khi chúng ta gặp phải xung đột hay cám dỗ về lợi ích cá nhân, chúng ta nên lùi lại và bầu trời sẽ thênh thang hơn.”

Con gái tôi đã đúng. Sư phụ dạy chúng ta coi nhẹ bạc tiền và danh vọng. Chúng ta là những học viên Pháp Luân Công. Trong những tình huống như thế này, chúng ta phải nhường cho những người khác. Vì vậy tôi quyết định để người chồng cũ giữ ngôi nhà của chúng tôi.

Bị tống vào trại lao động cưỡng bức vì thỉnh nguyện lên chính quyền

Tôi cùng con gái đi tới Bắc Kinh nhưng chúng tôi đã bị công an chặn trên đường đi và gửi chúng tôi trở lại đồn công an địa phương. Tại đó, tôi đã bị tống vào trại lao động cưỡng bức trong hai năm để “cải tạo.”

Khi tôi được thả vào năm 2003, tôi đã quay trở lại làm việc ở đơn vị công tác cũ trong khi con gái tôi đã được tuyển chọn và vào thẳng một trường đại học vì thành tích học tập xuất sắc.

Không lâu sau, đơn vị công tác đã phân nhà cho một số cán bộ nhân viên. Tôi đủ điều kiện được phân một trong số đó vì vậy tôi đã vay chị gái của tôi 30.000 nhân dân tệ để đặt cọc cho một căn hộ 130 mét vuông.

Khi ngân hàng đang làm thủ tục cho khoản vay của tôi, tôi lại bị bắt giữ và bị tống vào một trại lao động cưỡng bức khác trong ba năm.

Sẻ chia phúc lành

Các lãnh đạo tại đơn vị công tác của tôi đã hiểu về Pháp Luân Công và cuộc bức hại vì vậy khi tôi được thả vào năm 2007, họ đã cử người đến đón tôi về nhà. Ngày hôm sau, họ gọi tôi quay trở lại với vị trí công tác cũ.

Sau đó, tôi phát hiện ra rằng, trong suốt thời gian tôi vắng mặt, các lãnh đạo đã mua nhà của tôi dưới tên của đơn vị công tác. Khi tôi đi làm trở lại, họ bán lại căn nhà cho tôi với giá nguyên gốc. Bởi vì giao dịch này là một vụ “mua bán riêng” từ “sở hữu công”, ngân hàng không thể giải ngân cho tôi bất cứ khoản vay nào. Đơn vị công tác đã thực hiện một giao kèo đặc biệt và giao chìa khoá nhà cho tôi.

Vào năm 2008, sau khi sửa sang lại một chút, tôi cùng con gái đã chuyển đến nơi ở mới. Khi tôi đến tuổi về hưu vào năm 2013, tôi đã có đủ tiền để trả lại toàn bộ số tiền mà tôi nợ đơn vị công tác.

Con gái tôi giờ đây đã tốt nghiệp Đại học và có một công việc rất ưng ý. Hai năm trước, chúng tôi thậm chí đã mua một chiếc xe ôtô.

Tổ phó tổ dân phố đã đến thăm nhà của chúng tôi. Ông ấy để ý thấy đôi má hồng hào và đầy sinh khí của tôi, không giống một chút nào với người đang ở gần độ tuổi 60. Ông ấy cũng cảm thấy môi trường trong nhà tôi thật an bình và tĩnh lặng.

Tôi nói với ông ấy, “Tôi đã trải qua gần sáu năm trong trại lao động cưỡng bức dưới sự bức hại của chính quyền đối với Pháp Luân Công nhưng tôi có một thân thể khỏe mạnh, không hề có bệnh tật, tất cả là nhờ Đại Pháp. Ông chỉ cần nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ và thoái Đảng, ông sẽ được ban phúc.”

Ông ấy đã được chứng kiến Đại Pháp ban ân huệ cho tôi cùng con gái tôi và đã quyết định thoái đảng. Trước khi rời đi, ông ấy ước ao: “Nhìn chị tôi cũng muốn tu luyện Pháp Luân Công.”


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/3/10/306079.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/3/22/149434.html

Đăng ngày 28-04-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share