Bài viết của một học viên ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-01-2015] Tôi từng sống ở huyện A Bá, tỉnh Tứ Xuyên và là cựu giám đốc marketing của Phòng du lịch huyện A Bá. Khi tôi sống ở đó, tập luyện khí công được quảng bá là rất thành công trong việc chữa bệnh khỏe người. Điều này rất quan trọng với tôi vì tôi đã phải chịu đựng tất cả các loại bệnh tật, bao gồm đau tim, viêm tụy, viêm xoang, viêm tuyến tiền liệt, viêm khí quản, viêm tủy xám và các di chứng, và tôi đã chủ động tìm kiếm một môn tập luyện khí công.
Vào tháng 01 năm 1995, người chị bà con của tôi đã gặp được điều mà tôi hằng tìm kiếm, chị ấy bảo tôi rằng: “Chị nghe nói đến cuốn sách tên là Pháp Luân Công. Em nên mua về xem.”
Tôi đã chạy đi mua quyển sách. Tôi nhớ đã đọc được đoạn Pháp:
“Pháp môn của chúng ta là đồng thời tu “Chân-Thiện-Nhẫn”, trực tiếp dựa trên đặc tính căn bản của vũ trụ mà tu luyện, cuối cùng đạt tới đồng hoá với vũ trụ.” (Pháp Luân Công)
Sau khi đọc câu đó, tôi quyết định bắt đầu tu luyện. Tôi lập tức bỏ thuốc lá và uống rượu, mặc dù tôi đã từng uống một xị rượu mỗi ngày. Khi tiếp tục đọc sách, tôi bắt đầu học các bài công pháp. Chỉ trong vài ngày, tôi đã có sức khỏe tốt trở lại.
Quyển sách vô giá
Tôi đã có một cuốn Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của môn tu luyện Pháp Luân Công, ngay sau khi đọc sách Pháp Luân Công. Trước năm 1999, hàng ngày tôi thường cầm quyển sách bằng hai tay và đọc to thành tiếng. Tôi có thể thấy những bông hoa sen khai nở giữa các dòng. Đôi khi tôi thấy các chữ trở thành Pháp Luân đang quay.
Cháu trai tôi nhìn thấy cuốn sách khi cháu đến thăm tôi và đã gấp một góc của trang sách mà cháu đang đọc dở. Tim tôi đau đớn khi nhìn thấy điều đó. Tôi hiểu rằng cháu không phải là một học viên và không hiểu tôi trân quý quyển sách như thế nào. Vì vậy, tôi đã vuốt thẳng nếp gấp và xin lỗi Sư phụ trong tâm. Sách Chuyển Pháp Luân đã trở thành một phần của cuộc sống của tôi kể từ đó.
Tài phú thực sự của tôi
Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào tháng 07 năm 1999, chính quyền đã tịch thu tất cả các sách mà họ có thể tìm thấy trong vùng của tôi. Khi nhìn thấy những chiếc túi chứa đầy các sách Pháp Luân Công bị cảnh sát giựt lấy, tim tôi rỉ máu.
Cảnh sát đã bắt giữ tôi vào ngày 23 tháng 03 năm 2001 và lục soát nhà tôi và văn phòng của tôi, tịch thu tất cả các sách và tài liệu Pháp Luân Công của tôi. Con gái tôi đã giữ được một cuốn Chuyển Pháp Luân và lén đưa cho tôi khi tôi bị giam giữ ở Trung tâm giam giữ huyện Mậu. Tôi đã giấu quyển sách một cách thành công và giữ gìn nó rất cẩn thận.
Vào ngày 04 tháng 04 năm 2001, tôi đã giấu quyển sách trong túi và trốn thoát khỏi trung tâm giam giữ đó. Bảy ngày sau, khi đến thăm con gái, tôi bị bắt lại và bị giam ở Trung tâm giam giữ huyện Vấn Xuyên. Một đồng tu đã đưa cho tôi quyển sách vào ngày 20 tháng 04 năm 2001. Tôi đã đọc cuốn sách này hàng ngày trong hai tháng bị giam ở trung tâm giam giữ.
Tôi bị kết án 10 năm tù và bị chuyển đến Nhà tù Đức Dương.
Vào ngày 15 tháng 06 năm 2006, vợ tôi đã đến thăm tôi và nói với tôi rằng cô ấy sẽ li dị tôi. Tôi đã không tranh cãi và để cô ấy có mọi thứ mà chúng tôi đã dành dụm được trong 25 năm kết hôn.
Tôi được thả khỏi Nhà tù Đức Dương vào ngày 25 tháng 07 năm 2009 và trở về quê nhà. Tôi đến sở làm để lấy một số đồ đạc. Tôi được nói rằng hầu hết đồ đạc của tôi, bao gồm 5.000 nhân dân tệ và hơn 100 quyển sách sưu tập có giá trị đã bị mất, phần còn lại được cất trong một phòng tiện ích.
Khi sắp xếp lại đống đồ đạc, tôi tìm thấy một quyển sách Chuyển Pháp Luân. Cảnh sát đã lục soát văn phòng của tôi ba lần khi họ bắt giữ tôi vào tháng 01 năm 2001, tịch thu tất cả các sách Pháp Luân Công của tôi, các băng thu âm, băng hình, các tài liệu khác. Sau đó, các viên chức của công ty đã lục lọi đồ đạc của tôi, lấy trộm bất cứ thứ gì có giá trị. Nhưng, quyển sách đã không bị lấy mất.
Tôi nhặt quyển sách được gói trong giấy trắng lên. Tôi không thấy một nếp gấp hay một chút nhàu nào trên bìa sách. Ngạc nhiên nhất là bông hoa sen trên bìa sau của cuốn sách phát ra những tia sáng màu vàng kim. Điều này thực sự khiến tôi rất kinh ngạc.
Điều mà Sư phụ giảng xuất hiện trong tâm trí tôi: “Tôi làm điều mà người trước chưa từng làm, lưu lại cho con người một “chiếc thang” dẫn lên trời.” (Chuyển Pháp Luân II) Tôi nhận ra rằng người thường không thể thấy được “chiếc thang dẫn lên trời”. Có lẽ đó là lý do mà cảnh sát không thể thấy được quyển sách khi họ lục soát đồ đạc của tôi nhiều lần.
Khi mở quyển sách ra và lướt qua hết các trang, tôi thấy một nếp gấp mờ nhạt ở bên góc của một trang sách. Mắt tôi đẫm nước mắt. Đó chính xác là chỗ mà cháu trai tôi đã gấp lại. Tôi nhớ rất rõ đó là trang 126, chỗ mà Sư phụ giảng rằng:
“Người ta thường cho rằng những điều mình truy cầu đều là tốt; kỳ thực tại cao tầng mà xét, thì đều là để thoả mãn chút đỉnh lợi ích vốn đã có được nơi người thường.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã đứng trong phòng tiện ích và đọc hết cả trang đó.
Lúc đó tôi đột nhiên ngộ ra về những gì tôi đã mất và được. Trong mắt người thường, tôi đã mất mọi thứ: gia đình hạnh phúc, vợ đẹp, con gái đáng yêu, sự nghiệp đáng kính, của cải tích cóp được trong 50 năm qua và thậm chí là khoản lương hưu 280 nhân dân tệ hàng tháng. Nhưng tôi đã được một cuộc sống vĩnh hằng.
Việc đọc sách Chuyển Pháp Luân đã giúp tôi hồi phục sức khỏe tốt và là phương tiện để tôi đề cao đạt đến Viên Mãn. Cầm quyển sách trên tay, tôi cảm giác như mình đang ôm cả vũ trụ. Với Sư phụ và Pháp, có gì để sợ nữa? Tôi là người giàu có nhất trên thế giới.
Chỉ với quyển sách Chuyển Pháp Luân trên tay, tôi đã rời khỏi nơi mà tôi đã sinh ra, lớn lên và đã sống và làm việc trong hơn 50 năm qua.
Tôi đã rời khỏi Trung Quốc với quyển sách Chuyển Pháp Luân trên tay. Tôi muốn kể câu chuyện của tôi cho nhiều người hơn, để nói với họ rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân – Thiện – Nhẫn hảo. Câu chuyện chân thật của tôi là minh chứng tốt nhất.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/1/8/302777.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/1/18/148008.html
Đăng ngày 19-04-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.