Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Cát Lâm

[MINH HUỆ 24-02-2015] Tôi là một phụ nữ ở độ tuổi 60, vốn chỉ được đi học có bốn năm trong cuộc đời của mình. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm của bản thân trong 16 năm (và vẫn đang tính tiếp) là một học viên Pháp Luân Công.

Để soạn bài viết này không phải là một quá trình dễ dàng. Nhưng với sự khích lệ nhiệt tình và lời khuyên từ các học viên khác, tôi đã có thể đưa những suy nghĩ của mình vào bài viết mà bạn đang đọc.

Cuộc sống khó khăn

“Bà đã hơn 60 tuổi. Làm thế nào mà trông bà vẫn rất trẻ và tràn đầy năng lượng như vậy?”

Nhiều người hỏi tôi câu hỏi này khi họ gặp tôi. Và câu trả lời của tôi luôn luôn giống nhau: Bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Công.

Nếu tôi không trở thành một học viên, thì thực tế cuộc sống của tôi sẽ khác rất nhiều.

Cả cha và mẹ của tôi đã qua đời khi tôi mới chỉ năm tháng tuổi; tôi được gửi đến một cô nhi viện sau đó.

Tôi đi học năm tám tuổi, nhưng đã bỏ học sau bốn năm. Tôi nghĩ rằng tôi nợ cha mẹ nuôi của mình cuộc sống này và đưa cho họ tất cả số tiền tôi kiếm được sau khi tôi bắt đầu làm việc ở tuổi hai mươi.

Tôi kết hôn khi 25 tuổi, tôi đã lên xe hoa mà không có của hồi môn. Thay vào đó, cha mẹ nuôi của tôi vẫn muốn tôi tiếp tục hỗ trợ họ về tài chính – đó là điều khiến chồng tôi không hài lòng. Sau đó, ông ấy không bao giờ đưa cho tôi dù một xu.

Mức lương ít ỏi của tôi bây giờ phải hỗ trợ cho cả cha mẹ nuôi và gia đình mới. Tôi đã chịu đựng nó mà không có lựa chọn nào khác. Tôi bắt đầu tự nhủ với bản thân mình rằng tôi có thể xoay sở được và rằng nó sẽ không phải là vấn đề gì lớn.

Ở nhà, tôi đối đãi tốt với cha mẹ chồng và làm tất cả việc nhà như một người vợ hiền. Tại nơi làm việc, là một nhân viên tốt, tôi cố gắng giữ cho công việc trôi chảy dù cho bản thân có mệt mỏi như thế nào.

Thời gian trôi đi, nhưng những căng thẳng tài chính, công việc gia đình bận rộn và sự mệt mỏi trong công việc đã dần lấy đi sức khỏe của tôi. Tôi đã có bốn lần sẩy thai hết lần này đến lần khác, cộng với nhiều bệnh về dây thần kinh như rối loạn thần kinh cột sống và viêm mạch. Kết quả là, tôi không thể xử lý các công việc nặng nhọc và chỉ có thể làm việc nhẹ nhàng.

Năm 1998, một người hàng xóm đã thấy tình trạng của tôi và đề nghị rằng: “Pháp Luân Công hoàn toàn miễn phí và rất hiệu quả trong việc giúp nâng cao sức khỏe cho con người. Cô có muốn thử không?”

Tôi đã đăng ký khóa học chín ngày của Sư phụ Lý Hồng Chí và tới lớp học, được tổ chức tại một trường tiểu học. Tôi bước vào phòng và vội tiến lên phía trước với hi vọng được ngồi gần Sư phụ Lý để có thể nghe được mọi thứ.

Tuy nhiên, sau khi ngồi xuống và nhìn xung quanh, tôi phát hiện ra rằng một số học viên cũ đã ở trong phòng. Họ đứng ở phía sau để những người mới đến có thể ngồi.

Tôi nghĩ: “Pháp Luân Công có thể dạy một người trở nên quan tâm tới người khác – nó hẳn phải là một môn tập rất tốt.”

Hôm đó, tôi ghi nhớ các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và quyết định đi theo con đường tu luyện.

Đề cao tâm tính

Là một học viên Pháp Luân Công đòi hỏi tôi phải không ngừng nâng cao tâm tính hay bản tính của mình. Tôi có vài câu chuyện để chia sẻ về điều này.

Một lần sau khi mua một ít thịt và trở về nhà, tôi nhận ra rằng người bán hàng đã đưa thừa cho tôi nửa cân do nhầm lẫn. Tôi biết rằng là một học viên, tôi có trách nhiệm đền bù thích đáng cho cô ấy.

Người bán trông có vẻ không vui khi cô ấy nhìn thấy tôi bước về phía cô ấy đứng – cô ấy nghĩ rằng tôi quay lại để mặc cả. Nhưng cô rất ngạc nhiên và vui vẻ khi tôi giải thích lý do tôi quay trở lại.

“Tại sao cô lại quay trở lại? Hầu hết mọi người sẽ lấy thịt và đi”, người bán hàng quán bên cạnh đã hỏi tôi.

“Vâng, tôi tu luyện Pháp Luân Công và tôi sống theo các nguyên lý của mình,” tôi trả lời.

“Pháp Luân Công là một môn tập thực sự tốt!” người chủ quán đáp lại.

Tôi duy trì cuộc sống thông qua xưởng đậu phụ của mình, điều đó có nghĩa rằng tôi phải làm việc rất vất vả. Nhưng tôi biết rằng là một học viên, tôi nên đặt lợi ích của người khác trước bản thân mình. Tôi chắc chắn sẽ sử dụng những sản phẩm tốt nhất và làm ra đậu hũ cũng như sữa đậu lành tốt nhất trong khả năng của mình.

Từng chút một, số khách quen của tôi tăng lên, tất cả khách hàng đều thích các sản phẩm đậu nành của tôi.

Một lần một khách hàng đến gặp tôi trước mặt vài khách hàng khác.

Cô ấy hỏi: “Cô làm việc chăm chỉ mỗi ngày và chồng cô thì không làm gì cả. Tại sao cô vẫn có vẻ hạnh phúc như vậy?”

Tôi mỉm cười và trả lời rằng: “Có ba lý do. Thứ nhất, tôi là một học viên Pháp Luân Công, người mà biết được mình sống vì điều gì. Thứ hai, tôi chiểu theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và vui vẻ để giúp đỡ những người khác. Thứ ba, tôi không mong gì nhiều và tôi hạnh phúc với những gì mình đang có.”

Mọi người cùng cười khi nghe tôi nói những lời đó.

Kiên định bất chấp can nhiễu

Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, nhiều phụ đạo viên của các điểm luyện công đã bị bắt giữ. Đầu tiên tôi đến Trường Xuân, thủ phủ tỉnh, để thỉnh nguyện thả người. Tôi cũng đã đến Bắc Kinh hai lần vào năm 2001.

“Mẹ cần đi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công”, tôi nói với con trai mình.

“Con ủng hộ mẹ. Mẹ nên đi”, cháu nói với tôi, “Nếu không, chắc chắn tương lai mẹ sẽ hối hận.”

Nhưng chồng tôi không nghĩ như vậy. Ông ấy phát điên khi nghe thấy rằng tôi sẽ đến Bắc Kinh. Mỗi lần tôi trở lại, ông ấy lại tìm cớ để đổ lỗi cho tôi và phàn nàn rất nhiều.

Khi con trai tôi tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, chồng tôi đã đưa cho tôi một tối hậu thư:

“Cô phải lựa chọn: Pháp Luân Công hay gia đình? Nếu cô không chọn gia đình, chúng ta sẽ ly dị.”

Tôi đã không bị làm cho sợ hãi.

Tôi nói: “Tôi sẽ không từ bỏ Pháp Luân Công.”

Chúng tôi đi đến văn phòng chính quyền địa phương để nộp đơn ly dị ngay lập tức; Tuy nhiên, khi đến nơi, chúng tôi nhận ra đã không mang theo giấy tờ hợp pháp.

Hôm sau, tôi đã để lại đơn ly dị và các giấy tờ hợp pháp thì chồng tôi thay đổi ý kiến của mình. Ông ấy không bao giờ nhắc lại vấn đề này nữa.

Trong thời gian này, cảnh sát địa phương bắt đầu theo dõi tôi. Một hôm, sáu hoặc bảy viên chức cảnh sát đã đến nhà tôi và muốn có một “cuộc nói chuyện” với tôi. Khi đó tôi không biết về phát chính niệm, nhưng tôi biết tôi không nên theo các yêu cầu của họ.

Tôi yêu cầu họ đi vào xưởng đậu phụ cùng tôi, ngồi xuống đó và bắt đầu nói về hoàn cảnh của mình.

“Pháp Luân Công là nguyên do khiến tôi có được sức khỏe như các anh nhìn thấy bây giờ. Nó cũng là lý do tại sao tôi có đủ khả năng làm việc vất vả để nuôi gia đình của mình. Pháp Luân Công cũng dạy tôi trở thành một người trung thực và tốt bụng, cho phép tôi làm ra món đậu phụ khiến ai cũng yêu thích mà không hề bớt xén gì.”

“Đó là sự thật; tất cả chúng tôi đều thích đậu phụ của cô ấy”, một sĩ quan cảnh sát đồng ý.

“Vâng, nếu tình huống là như vậy, chúng tôi chúc cô có được những điều tốt lành. Giữ gìn sức khỏe”, một cảnh sát khác từ thành phố đã nói.

Họ đã rời đi và không bao giờ trở lại.

Nói cho những người khác về Pháp Luân Công

Đọc các cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp là việc không hề dễ dàng đối với tôi. Vì tôi chỉ đi học bốn năm, có nhiều từ tôi không biết. Tôi thường đi đến chỗ các học viên khác để nhờ họ giúp nhận biết các từ, và cuối cùng tôi đã có thể tự mình đọc Chuyển Pháp Luân sau một thời gian dài.

Vào tháng 07 năm 2001, tôi bắt đầu sản xuất các tài liệu để nói cho mọi người về cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Mặc dù lúc đầu, tôi không biết gì về máy tính hay in ấn, nhưng không có gì ngăn được nỗ lực của tôi. Với sự giúp đỡ của hai học viên khác chúng tôi đã tìm thấy một địa điểm, mua máy tính và máy in, in tài liệu và phân phát chúng cho người dân.

Với trí huệ mà Đại Pháp ban cho, một phụ nữ ở tuổi 60 như tôi (người chỉ biết làm đậu phụ trong quá khứ) bây giờ có thể sản xuất tài liệu giảng thanh chân tướng cho vùng của tôi. Tôi cũng có thể sửa các máy in nếu cần.

Ngoài ra, tôi thích nói chuyện trực diện về Pháp Luân Công và sự tàn bạo của ĐCSTQ với mọi người. Hầu hết những người mà tôi đã nói chuyện đều đồng ý thoái đảng và tự định ra ranh giới với thủ phạm của cuộc đàn áp.

Tôi biết tất cả những điều này có thể thực hiện được là nhờ Sư phụ và Đại Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/2/24/-305439.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/3/15/149339.html

Đăng ngày 27-04-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share