Bài viết của học viên từ tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-03-2015] Cách đây một vài năm, tôi bị bỏ tù vì quyết không từ bỏ đức tin của mình vào Pháp Luân Đại Pháp. Khoảng một năm sau khi được thả vào năm 2012, tôi tham gia một nhóm học Pháp tại địa phương. Càng hiểu rõ về mỗi học viên trong nhóm, tôi càng trân quý sự hiện diện của họ. Đức tin kiên định ở Đại Pháp cùng những nỗ lực không mệt mỏi của họ trong việc giảng chân tướng cho mọi người về cuộc đàn áp đã khích lệ tôi rất nhiều.

Thông qua việc học Pháp và chia sẻ thể hội cùng mọi người, tôi cũng đã buông bỏ được nhiều chấp trước ngoan cố của mình, bao gồm tâm đố kỵ, tâm hiển thị và làm việc với tâm truy cầu.

Tham gia nhóm học Pháp

Lúc đầu, tôi đã từ chối lời mời của một học viên địa phương tham gia nhóm học Pháp tổ chức tại nhà của bà ấy không lâu sau khi tôi được thả. Tôi từ chối vì hầu hết các học viên là người cao tuổi có độ tuổi 60 hoặc 70, tôi không nghĩ họ có thể làm được điều gì lớn trong các hoạt động giảng chân tướng.

Một năm sau, bà lại mời tôi lần nữa. Lần này, tôi đã đồng ý.

Lúc bắt đầu tôi đã gặp khảo nghiệm, vì tôi không quen với những buổi học Pháp dài hơi, kéo dài từ 09 giờ sáng tới 05 giờ chiều. Chỉ có một tiếng rưỡi để nghỉ ăn trưa. Chúng tôi đọc các bài giảng gần đây của Sư phụ vào buổi sáng và hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân vào buổi chiều. Tôi đã phải rất khó khăn để tập trung đọc và lúc kết thúc, tôi đã kiệt sức.

Tuy nhiên, từng chút một, tôi cảm thấy tốt hơn với những buổi học Pháp chung như vậy. Trước đó tôi đã từng nghĩ đến việc mình có thể đọc sách liên tục hai giờ đồng hồ mà không buồn ngủ, nhưng không thể cho đến khi tôi tham gia nhóm học Pháp.

Tôi thực sự biết ơn học viên đã mời tôi tham gia nhóm học Pháp. Bà không chỉ giúp tôi bắt kịp mọi người, mà còn giúp nhiều học viên khác nữa có cơ hội giống thế.

Luôn mở rộng cửa

Nhiều nhóm học Pháp không chào đón những học viên mới được thả, vì họ lo cảnh sát sẽ theo dõi những học viên như vậy.

Tuy nhiên, học viên mà tôi đề cập bên trên luôn mở rộng cánh cửa chào đón mọi người. Bà đã mua một ngôi nhà lớn dành riêng cho việc tổ chức các buổi học Pháp. Bà thường nói: “Các học viên mới được thả cần chúng ta giúp đỡ nhất. Sao chúng ta có thể không cho họ tham gia được?”

Bà sống một mình và ba con gái của bà rất ủng hộ mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Công việc hàng ngày của bà bao gồm luyện các bài công pháp vào buổi sáng, đọc ba bài giảng trong Chuyển Pháp Luân và phân phát các tài liệu vạch trần cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Bà làm như vậy đã hơn mười năm qua.

Gần đây, bà bổ sung thêm một vài công việc mỗi ngày: gọi điện thoại kêu gọi mọi người làm tam thoái. Mặc dù đã hơn 70 tuổi, bà có thể sử dụng điện thoại thông minh và các thiết bị công nghệ khác rất tốt.

Dù ai ở đầu dây bên kia, bà vẫn luôn giữ thái độ điềm đạm. Bà không nản chí khi người kia từ chối thoái ĐCSTQ và cũng không cao hứng khi họ đồng ý.

Kiên trì trong mọi việc chúng ta làm

Có một học viên hơn 60 tuổi ở nhóm học Pháp của tôi có nhận thức về Pháp rất vững chắc. Điều tôi học được từ bà là không bao giờ từ bỏ và kiên định vào mọi thứ chúng ta làm.

Mặc dù chịu áp lực từ gia đình và nơi làm việc, bà không bỏ dù chỉ một ngày đi đưa các bài giảng mới của Sư phụ và tài liệu giảng chân tướng cho các học viên khác.

Những năm gần đây, bà bắt đầu gọi điện thoại để phát đi các đoạn tin nhắn thoại được ghi âm trước để kêu gọi mọi người thoái ĐCSTQ. Có một giai đoạn, bà có nghi tâm khi rất ít người bà gọi đồng ý thoái ĐCSTQ. Tuy nhiên, bà đã kiên trì tiếp tục sau khi nhận ra rằng mỗi hạng mục cần các học viên tham gia.

Cứu độ chúng sinh nhiều hơn

Tôi cũng đã được một học viên khác ở tuổi 60 khích lệ. Bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 và vẫn rất tinh tấn. Cũng giống như người tổ chức nhóm học Pháp, bà cũng đọc ba bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày.

Khi một cảnh sát địa phương tới nhà bà để yêu cầu bà ký văn bản tuyên bố từ bỏ đức tin của mình vào Đại Pháp. Bà đã mắng anh ta: “Tôi theo Sư phụ làm người tốt. Anh muốn ‘chuyển hóa’ tôi là sao?” Viên cảnh sát đã bị sốc và lẩm nhẩm: “Không, tôi không cần bà ký nữa…” Anh ta rời đi và không bao giờ quay trở lại.

Bà nói: “Thật không dễ cho mỗi học viên bước đi cho tới bây giờ. Miễn là chúng ta kiên định chính niệm, chúng ta sẽ có thể giải thể tà ác.”

Trong những năm đầu của cuộc đàn áp, bà thường ra ngoài vào ban đêm để dán các tờ thông tin về cuộc đàn áp. Bà hồi tưởng lại rằng đôi lúc bà thấy khung cảnh ở các không gian khác giữa lúc dán các tờ thông tin. Bà biết Sư phụ đang khích lệ bà cứu độ chúng sinh thêm nữa.

Bà không bỏ qua cơ hội cứu người. Theo lời của bà thì: “Tôi không làm được gì lớn, nhưng tôi sẽ tiếp tục những gì tôi đang làm miễn là Chính Pháp còn chưa kết thúc. Trách nhiệm của tôi là cứu độ mọi người.”

Tôi có thể học được nhiều điều từ mọi người

Học viên cao tuổi nhất trong nhóm đã hơn 70. Mỗi ngày bà phải làm các công việc nhà và chăm sóc người chồng đã tàn tật của mình, nhưng bà không bao giờ bỏ luyện công buổi sáng và học Pháp. Bà cũng phát chính niệm vào các khung giờ đã định.

Dù mưa hay nắng, bà đi ra ngoài ba ngày một tuần cùng các học viên khác phân phát các tài liệu giảng chân tướng.

Có một học viên rất trầm tĩnh, nhưng tôi nhận ra bà luôn phối hợp tốt với học viên khác. Tôi cũng bị cảm động khi thấy mọi người đã nỗ lực để cứu người như thế nào.

Sau hơn một năm tham gia nhóm học Pháp, tôi đã thay đổi rất nhiều và cảm thấy mình tu luyện như thuở ban đầu. Tôi đã tinh tấn hơn, cảm tạ các đồng tu trong nhóm học Pháp của tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/3/4/305780.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/3/15/149338.html

Đăng ngày 22-04-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share