Bài viết của một học viên Đại Pháp tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-04-2014] Có ba người trong nhóm học Pháp của chúng tôi: Tường Tú (hóa danh), Hân Tuệ (hóa danh) và tôi. Chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công trước năm 1999, và đã ở vào độ tuổi lục tuần. Cả nhóm học Pháp tại nhà của tôi.

Chúng tôi luôn chỉ cho nhau mỗi khi nhận ra những lời nói hay việc làm không dựa trên Pháp. Chúng tôi rất trân quý thời gian học Pháp, không bao giờ nói chuyện phiếm, uống trà hay ăn bánh. Nhóm học Pháp là dành cho việc khuyến khích lẫn nhau tu luyện tinh tấn.

Bên cạnh việc học Pháp cùng nhau, chúng tôi cũng tự học mỗi ngày một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Chúng tôi vẫn luôn kiên định làm ba việc trong suốt 14 năm qua.

Câu chuyện của Tường Tú

Tường Tú có một cửa hiệu nhỏ. Bà luôn nhiệt tình tham gia các hạng mục và giữ thái độ điềm tĩnh, ôn hòa. Bà được các đồng tu rất tin tưởng và lẽ dĩ nhiên bà đã trở thành người điều phối.

Tường Tú có một người chồng không tu luyện, và ông không hài lòng về việc bà tu luyện. Tường Tú dựng điểm sản xuất tài liệu tại nhà, và khi em gái của bà và chồng cô ấy bị cảnh sát phát hiện vào năm 2002, cả ba đã bị giam giữ. Mãi đến nửa năm sau, khi chồng Tường Tú nộp tiền bảo lãnh hơn 20.000 Nhân dân tệ thì bà mới được thả về. Tuy nhiên, em gái bà và chồng cô ấy đã bị kết án nặng. Kể từ đó, chồng của Tường Tú rất lo sợ việc bà sẽ lại bị bức hại.

Có một ngày, chồng bà tìm thấy một túi tài liệu Pháp Luân Công ở nhà. Ông ấy đã chửi bới và thậm chí còn đánh bà. Tường Tú đã không đánh lại, bà chỉ cầu xin: “Sư phụ, xin Ngài bảo hộ con!” Lúc đó là nửa đêm, một người khách đã ghé qua gian hàng và hỏi: “Tại sao lại đánh bà ấy?” Chồng Tường Tú trả lời: “Bà ta tập Pháp Luân Công!” Vị khách hỏi lại: “Thế thì đã sao? Bà ấy luyện Pháp Luân Công thì để bà ấy luyện!” Chồng Tường Tú đã dừng đánh đập bà, và kể từ đó cũng không quấy rầy việc tu luyện của bà nữa.

Tường Tú thầm cảm tạ Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Công) trong tâm. Trước khi bà bắt đầu tu luyện, chính Tường Tú đã thường xuyên đánh chồng thậm tệ mà không cho ông đánh trả!

Tường Tú cũng rất cẩn thận trong vấn đề tiền bạc. Phần lớn số tiền bà kiếm được từ gian hàng được dành để hỗ trợ điểm sản xuất tài liệu và giúp nuôi dạy đứa con của cô em gái. Bởi vì là người điều phối, bà có trách nhiệm quản lý các khoản đóng góp và phân phối chúng cho các điểm sản xuất tài liệu khác nhau. Bà phân biệt rạch ròi giữa tiền đóng góp của mọi người với tiền của bản thân.

Có lần, một điểm sản xuất tài liệu cần mua một chiếc máy lớn và một số đồ dự trữ. Vì không có đủ tiền nên bà đã nhờ một đồng tu có điều kiện giúp đỡ. Không chỉ không muốn giúp đỡ, người đồng tu này còn cho rằng Tường Tú dùng tiền đóng góp để làm việc riêng. Tường Tú cảm thấy oan ức suýt khóc, nhưng bà đã lập tức nhớ rằng phải hướng nội và loại bỏ tâm truy cầu. Bà đã xin lỗi người đồng tu đó. Người đồng tu đó đã không nghi ngờ bà nữa và đồng ý giúp đỡ.

Tường Tú nói rằng tất cả chính niệm của bà đều đến từ Pháp. Dù có bận đến đâu, hàng ngày, bà luôn quyết tâm học một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân với tâm thái tĩnh lặng, và học thuộc một đoạn Pháp.

Câu chuyện của Hân Tuệ

Hân Tuệ cân bằng rất tốt mối quan hệ với gia đình. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tiến hành cuộc đàn áp lên Pháp Luân Công vào tháng 07 năm 1999, những người thuộc ủy ban cư trú địa phương đã tới nhà bà và yêu cầu bà phải viết giấy cam kết từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Chồng bà không tu luyện, nhưng ông đã nói với họ: “Không bao giờ! Tôi để bà ấy tu luyện thì sao! Tất cả bệnh tật của bà ấy đã được chữa khỏi, và bà ấy cũng không còn nóng tính như trước nữa, tại sao phải bắt bà ấy từ bỏ chứ?” Sau đó, mỗi lần những người này tới, chồng bà lại đứng ra giải quyết. Sau vài lần như thế, họ không còn tới nữa.

Hân Tuệ bị bắt giữ khi tới Bắc Kinh thỉnh nguyện, và đã bị đưa tới trung tâm tẩy não địa phương. Mặc dù chồng bà đã nghỉ hưu, hàng ngày ông ấy đều đến trung tâm tẩy não, trèo lên bờ tường và xem xem Hân Tuệ có bị ai đánh đập không. Khi Hân Tuệ trở về nhà, chồng bà đã nấu những món ngon cho bà hàng ngày để bà có thể nghỉ ngơi.

Bởi vì có được hoàn cảnh gia đình tốt, Hân Tuệ đã thiết lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà. Đại Pháp đã ban cho bà trí huệ để bà có thể học tập mọi thứ nhanh chóng. Bà có thể làm các biểu ngữ, in tờ rơi, sách Cửu bình, và các tờ tiền giảng chân tướng. Có lần bà đã treo hàng trăm biểu ngữ chỉ trong có một đêm. Và tất nhiên, bà cũng in Tuần báo Minh Huệ cho chúng tôi. Dù làm gì, bà luôn rất tận tâm, và các tài liệu giảng chân tướng bà sản xuất đều rất đẹp.

Bà luôn rất có trách nhiệm, và nếu như các đồng tu cần gì, bà đều nhanh chóng hoàn thành cho dù không kịp ăn ngủ.

Những năm gần đây, nhiều người đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, và bà cùng một học viên lâu năm khác đã nhận trách nhiệm in sách Chuyển Pháp Luân cho các học viên địa phương và những vùng lân cận.

Bởi vì chịu trách nhiệm sản xuất rất nhiều tài liệu, Hân Tuệ đã giảm thời gian luyện công và học Pháp, và chỉ đọc Chuyển Pháp Luân một lần trong tuần vào lúc học Pháp nhóm. Chỉ ít lâu sau, sơ hở này đã bị cựu thế lực lợi dụng. Bà bị ốm và không thể làm các việc Đại Pháp được nữa.

Trong quá trình học Pháp nhóm, tôi đã nhắc nhở Hân Tuệ rằng học Pháp là quan trọng nhất, và bà nên đảm bảo việc đọc ít nhất một bài Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, dù cho có bận bịu thế nào đi nữa. Tôi đã trích lời giảng của Sư phụ:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu – Pháp Luân Phật Pháp – Tinh Tấn Yếu Chỉ 2)

Vài ngày sau, Hân Tuệ đã nói đầy hạnh phúc rằng, bà cảm thấy mình đang tu luyện như thuở ban đầu, và cảm thấy hiệu quả làm việc được cải thiện đáng kể nhờ việc học Pháp.

Câu chuyện của tôi

Tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân vì tò mò. Tôi đã tự hỏi tại sao có quá nhiều người được chữa khỏi bệnh một cách thần kỳ như vậy. Vì thế, phần đầu tiên tôi đọc là “Vấn đề trị bệnh”. Khi đọc phần này, tôi hoàn toàn hiểu được vấn đề sinh, lão, bệnh, tử. Tôi chưa từng được nghe những điều như thế! Tôi cảm thấy một luồng nhiệt xối từ đỉnh đầu xuống và chạy khắp toàn thân. Ngày hôm đó, bệnh viêm mũi hành hạ tôi hơn 30 năm đã biến mất! Tôi cảm thấy thật thoải mái! Chỉ khi đó tôi mới biết được rằng Chuyển Pháp Luân là một cuốn sách tuyệt vời. Tôi vui sướng đến mức đọc liền một mạch cuốn sách, và quyết định rằng mình sẽ tu luyện Pháp Luân Công.

Sau khi cuộc bức hại diễn ra, tôi chưa từng ngừng đọc Chuyển Pháp Luân dù chỉ một ngày. Tôi viết các bức thư giảng rõ sự thật, dán các biểu ngữ và phát tờ rơi. Tôi cố gắng hết sức để giảng chân tướng và cứu người.

Tôi vào website Minh Huệ hàng ngày. Tôi nhìn thấy nhiều đồng tu vẫn đang bị bức hại, và đã đọc đoạn Pháp này:

“Thời đầu có thể ngông cuồng trên toàn thế giới, về sau thì chúng chỉ có thể duy trì ở hệ thống chính trị luật pháp của chúng, ở nhà tù, cục công an, nào là an ninh quốc gia, trại [cưỡng bức] lao động cải tạo, [v.v.,] ở những hệ thống như thế. ” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế ở Thủ đô Mỹ quốc 2012)

Vậy là tôi tập trung vào việc giảng chân tướng cho những người làm việc trong các hệ thống chính trị và tòa án của ĐCSTQ.

Tôi cố gắng thu thập trên Minh Huệ số điện thoại của những kẻ đã tham gia vào cuộc bức hại, và tôi sẽ gọi điện thoại cho họ. Hầu hết bọn họ đều chửi bới tôi, nhưng tôi không bao giờ giận dữ và tiếp tục giảng chân tướng cho họ cho tới khi họ không còn chửi bới nữa.

Lãnh đạo một phòng an ninh địa phương mà tôi gọi đã rất tà ác. Ông ta liên tục nguyền rủa Đại Pháp và Sư phụ. Tôi không thể nhẫn chịu điều này và nhắn cho ông ta một tin nhắn: “Nếu cứ tiếp tục nguyền rủa, thì ông hoặc người nhà sẽ gặp quả báo!” Trong khi đó, tôi đã phát chính niệm thanh trừ các nhân tố không tốt đang kiểm soát ông. Sau khi tôi cảnh báo như vậy, ông ta đã im lặng.

Đương nhiên, cũng có những người tốt, hoặc tương đối tốt. Một số nhân viên cảnh sát hiểu chân tướng sẽ cảm ơn tôi, và nói với tôi rằng họ biết sự thật, và không tham gia vào cuộc bức hại.

Có lần, một học viên ở phía Bắc Trung Quốc bị bắt giữ bất hợp pháp. Các đồng tu tại địa phương đã ngay lập tức công bố số điện thoại của các nhân viên cảnh sát tham gia bức hại trên trang Minh Huệ. Rất nhiều học viên trong và ngoài nước đã gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho họ. Trưởng phòng cảnh sát địa phương này đã nhắn cho tôi một tin: “Bảo họ đừng có quấy rối tôi qua điện thoại nữa! Nếu không tôi sẽ cho anh ta vào tù!” Tôi lập tức trả lời: “Ngay khi ông thả anh ấy ra, chúng tôi sẽ không quấy rầy ông nữa. Hơn nữa, lòng tốt của ông sẽ được phúc báo!”

Vào ngày hôm sau, tôi đọc trên Minh Huệ rằng người học viên đó đã trở về nhà an toàn.

Trách nhiệm của tôi là giảng chân tướng cho những người đang tham gia vào các hành động tà ác, và tôi không dám chểnh mảng dù chỉ một ngày, ngay cả ngày lễ Tết.

Hạnh phúc lớn nhất của tôi là được trở thành đệ tử của Sư phụ, và làm ba việc mà tôi cần làm.

Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/4/6/我们这个学法小组-289322.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/4/29/389.html

Đăng ngày 21-05-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share