Bài viết của một học viên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-03-2014] Một ngày tháng 12 năm 2013, tôi ra ngoài giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Công. Vừa giảng vừa phát tài liệu, tài liệu trong túi đã phát gần hết, chỉ còn lại bốn tờ. Sau đó tôi đi ra chợ để mua đồ. Một cảnh sát đã chặn tôi lại và nói: “Bà đã bị báo cáo phân phát tài liệu Pháp Luân Công. Hãy mở túi ra để tôi xem.”

Tôi giữ bình tĩnh và nhất định không hợp tác với anh ta. Tôi nói: “Trên phố có nhiều kẻ trộm cắp, sao anh không đi bắt những kẻ xấu đó? Anh tùy tiện nghe người khác báo cáo, anh có chứng cứ gì không? Anh có thể hỏi người bán thịt xem tôi có phải người tốt hay không?” Người bán thịt nói: “Bà ấy đúng là đã mua một ít thịt và đã trả tiền. Bà ấy không làm gì sai cả. Bà ấy là người tốt.”

Viên cảnh sát vẫn muốn lục soát túi của tôi. Tôi nói rằng anh ta không có quyền lục soát, tôi lấy phần thịt đã mua và rời đi. Nhưng anh ta vẫn đi theo tôi. Anh ta giật túi và tôi cố giành lại. Tôi liên tục phát chính niệm và nói với anh ta về Pháp Luân Đại Pháp.

Rồi nhiều người vây quanh chúng tôi, nên tôi nói to hơn về Pháp Luân Đại Pháp. Một người trong đám đông nói: “Sao anh lại bắt bà cụ? Hãy thả bà ấy ngay lập tức.” Viên cảnh sát nói: “Đừng xen vào.” Anh ta gọi thêm người đến.

Bị bắt và đưa đến đồn cảnh sát

Một vài cảnh sát nam và một cảnh sát nữ đi xe ôtô đến. Tôi xin Sư phụ gia trì, và không sợ hãi. Người cảnh sát nữ đưa tôi đến nhà vệ sinh trong đồn, và tôi đã kẹp bốn tờ tài liệu giảng thanh chân tướng lên thắt lưng quần.

Cô ta đưa tôi vào một căn phòng rồi rời đi, nhưng hai viên cảnh sát nam theo dõi tôi. Tôi ngồi xuống trong tư thế song bàn và phát chính niệm. Tôi cũng hướng nội. Căn phòng rất yên lặng. Tôi cảm thấy năng lượng rất mạnh mẽ, cảm thấy như tôi không ngồi trên mặt đất mà đang bay trên không trung rất tự tại. Sự mỹ diệu đó không từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Hai vị cảnh sát đi đến, có khả năng trong đó có vị đồn trưởng. Họ hỏi tôi có còn tu luyện Pháp Luân Công không. Tôi mở mắt và thấy một người cầm máy ảnh. Tôi nói: “Đừng chụp ảnh tôi. Bất kỳ ai chụp sẽ bị trừng phạt. Tôi sẽ không hợp tác với các anh.” Tôi không hề sợ hãi khi nói.

Họ cười và nói rằng họ chỉ muốn nói chuyện và hỏi thăm tôi. Tôi hỏi: “Ý các anh là hỏi thăm tôi bằng cách dùng xe cảnh sát bắt tôi vào đây? Đó là bức hại.”

Tôi xin Sư phụ gia trì và cho tôi trí huệ. Tôi biết mình nên làm gì và đồng ý nói chuyện với họ. Tôi biết Sư phụ đang ở bên cạnh.

Tôi quyết định nói về Pháp Luân Công để cứu họ. Tôi đứng dậy và nói: “Xin hãy nghe kỹ lời tôi nói. Đừng nói chuyện.”

Tôi nói với họ rằng các học viên sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và môn tu luyện dạy người ta làm người tốt: “Chúng tôi nghĩ đến người khác trước trong mọi việc. Chúng tôi chịu mất mát mà không than trách, và hướng nội vô điều kiện.”

Tôi tiếp tục nói với họ rằng chế độ của Giang Trạch Dân đã đàn áp môn tu luyện tốt đẹp này và dựng lên vụ tự thiêu giả mạo trên quảng trường Thiên An Môn để lừa người dân Trung Quốc. Tôi cũng không quên nói về nạn mổ cắp nội tạng các học viên còn đang sống để thu lợi khổng lồ.

Cảnh báo họ về hậu quả

Tôi nhìn họ và nói: “Các anh còn trẻ. Các anh có cha mẹ, vợ con. Có người còn chưa lập gia đình. Xin đừng bức hại các học viên Pháp Luân Công nữa, nếu không các anh sẽ bị quả báo và không có tương lai tốt đẹp.

“ĐCSTQ không hề có văn bản chính thức về Pháp Luân Công từ khi cuộc bức hại bắt đầu. Họ chỉ ra lệnh trực tiếp hay bằng điện thoại. Giang Trạch Dân coi các anh như những con tốt thí. Các anh không nên ngoan cố như vậy. Xin đừng bức hại các học viên Pháp Luân Công.”

Rồi tôi nói với họ về phong trào thoái khỏi ĐCSTQ, họ liền rời đi. Sau một lúc, một cảnh sát khác quay lại và tôi nói với anh ta về Pháp Luân Công. Anh ta không nói gì, nhưng từ chối thoái đảng.

Sau đó họ bảo tôi có thể về. Tôi nói: “Xin hãy thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới ngay lập tức, anh sẽ có tương lai tốt đẹp. Xin đừng trở thành nạn nhân của ĐCSTQ.” Anh ta đã đồng ý thoái, rồi một cảnh sát khác cũng đồng ý thoái.

Họ định sẽ đưa tôi về bằng xe cảnh sát, và người cảnh sát đi theo cũng đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Tôi rời đồn cảnh sát và phân phát những tài liệu Pháp Luân Công còn lại.

Tôi đã ở đồn cảnh sát chưa được hai giờ kể từ khi bị bắt. Sư phụ đã gia trì giúp tôi có chính niệm chính hành.

Sư phụ đã loại bỏ chấp trước người thường của tôi và từ bi giúp tôi cứu những người cảnh sát đó.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Con sẽ nhắc nhở bản thân không xuất tâm hoan hỷ, và cố gắng tìm gốc rễ chấp trước mà cựu thế lực đã lợi dụng, để Sư phụ không phải lo lắng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/3/3/在派出所劝警察“三退”-288229.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/3/18/145930.html

Đăng ngày 13-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share