Bài viết của một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.

[MINH HUỆ 10-3-2014] Tôi đã tu luyện được 09 năm, và đã nếm trải qua mọi khó khăn cũng như niềm vui của một người tu luyện. Tôi cảm nhận sâu sắc tầm quan trọng của việc tu luyện bản thân cho tốt và cứu chúng sinh. Tôi chỉ có một suy nghĩ: Bất cứ điều gì Sư phụ yêu cầu, chúng ta cần phải cố gắng hết sức mình để hoàn thành.

Bệnh ung thư ác tính đã được chữa lành

Con gái tôi bị ung thư vào năm 2003. Cháu đã tiến hành hóa trị liệu nhưng phương pháp này không phá hủy được các tế bào ung thư. Trong vòng 01 năm, bệnh ung thư của con gái tôi tái phát trở lại.

Em gái tôi là một học viên Pháp Luân Công. Sau khi nghe nói về tình trạng của con gái tôi, cô ấy đã đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Khi con gái tôi trở về nhà, cháu đã bắt đầu đọc sách một cách nghiêm túc. Lúc đó cháu chỉ còn 1 tuần nữa là đến đợt phẫu thuật điều trị tiếp theo.

Ca phẫu thuật đã diễn ra rất suôn sẻ. Khối ung thư của cháu đã biến thành một khối u lành tính. Trưởng phòng xét nghiệm đã không thể tin vào kết quả thu được và nghĩ rằng đó là một chẩn đoán sai. Chúng tôi đã mượn tấm phim chụp X-quang của đợt phẫu thuật lần đầu và đưa cho cả nhóm bác sỹ xem lại. Cuối cùng tất cả họ đều đồng ý rằng đó là một điều kỳ diệu.

Do lớn lên trong chế độ cộng sản Trung Quốc, tôi tin vào thuyết vô thần mà Đảng tuyên truyền, vì vậy những gì đã xảy ra với con gái tôi là một cú sốc lớn đối với tôi. Tôi bắt đầu nghiêm túc đọc Chuyển Pháp Luân. Mặc dù tôi đã hút thuốc trong hơn 10 năm, chẳng mấy chốc tôi đã bỏ được thuốc. Tôi cũng có những bệnh tật khác bao gồm nhiễm trùng khớp, bệnh dạ dày, các vấn đề về cột sống và đau lưng dưới. Tất cả những bệnh này đều biến mất mà không cần tới một phương pháp điều trị nào.

Truyền rộng sự kỳ diệu của Đại Pháp

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 2004 và vào lúc đó tôi không có nhóm học Pháp để tham gia. Vì tôi đã được hưởng lợi rất nhiều từ Đại Pháp, tôi muốn chia sẻ những điều tốt đẹp của Đại Pháp với những người khác.

Bất cứ khi nào tôi nói chuyện với họ hàng, bạn bè và hàng xóm, tôi luôn luôn đề cập tới việc Đại Pháp đã chữa lành bệnh ung thư cho con gái tôi như thế nào. Ngay khi nghe nói ai đó bị ốm, tôi sẽ tới thăm họ, giới thiệu Đại Pháp cho họ và dạy họ luyện các bài công pháp.

Một trong những người hàng xóm của tôi bị bệnh tiểu đường nặng và bị thấp khớp. Sau khi bà ấy nghe nói về trải nghiệm của con gái tôi, bà ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Ngay lập tức, bệnh của bà đã khỏi và khuôn mặt bà trở nên sáng sủa và thanh thoát hơn. Một vài đồng nghiệp đã không gặp bà trong nhiều năm nói rằng trông bà trẻ hơn rất nhiều.

Đả tọa trong tư thế song bàn

Bất cứ khi nào tôi luyện bài công pháp thứ 5, khi ngồi đả tọa, tôi rất khó ngồi được ở tư thế song bàn. Khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi chỉ có thể ngồi đơn bàn. Thậm chí sau 02 năm, tôi chỉ có thể ngồi song bàn trong vài phút, và tôi lo ngại rằng tôi không thể tiến bộ trong tu luyện.

Một ngày nọ tôi thúc giục chồng mình bỏ thuốc lá. Ông ấy nói: “Tôi không thể bỏ hút thuốc vì bà không thể ngồi song bàn.” Tại sao ông ấy lại ghép hai vấn đề này lại với nhau? Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang sử dụng những lời của ông ấy để điểm hóa cho tôi.

Sau đó, tôi quyết định mình phải ngồi song bàn và tôi sẽ không tháo chân ra cho tới khi nhạc kết thúc. Nó giống như những gì Sư phụ nói trong Chuyển Pháp Luân:

“Nhọc cái gân cốt, khổ cái tâm chí; thân thể chẳng thoái mái, tâm cũng chẳng thoải mái” (Bài giảng thứ tư).

Cơn đau khủng khiếp khi ngồi song bàn cộng với nghiệp tư tưởng đã khiến tôi rất đau đớn. Sau một giờ trôi qua, tôi không thể cử động chân của mình. Tôi phải nhờ giúp để đứng lên. Toàn thân tôi run rẩy và răng tôi nghiến chặt. Đôi khi sau khi ngồi đả tọa, chân tôi không trở lại bình thường thậm chí cả sau một đêm ngủ dậy.

Tôi không nhớ đến lúc nào tôi có thể dễ dàng ngồi song bàn trong một giờ. Tôi đã ở độ tuổi lục tuần. Khi tôi ra ngoài phát tài liệu, tôi có thể leo 30 đến 40 tầng gác không nghỉ và không cảm thấy mệt. Bây giờ chân tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Vượt qua khổ nạn

Chồng tôi nghiện thuốc lá nặng. Tôi đã nói chuyện với ông ấy về việc bỏ thuốc lá nhiều lần, nhưng không ích gì. Tôi kiểm soát chặt chẽ tiền bạc của ông ấy, do đó ông ấy không chịu làm việc nhà. Ông ấy sẽ không thức dậy vào buổi sáng và ngủ muộn vào buổi tối để cho tôi thấy ông ấy khó chịu thế nào. Tôi cảm khó chịu, nhưng tôi làm vậy để tốt cho ông ấy; tuy nhiên, ông ấy lại không hiểu.

Sư phụ đã nói: “Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009).

Khi có thể bình tĩnh lại, tôi hướng nội và thấy rằng tôi đã không buông bỏ tình cảm của mình dành cho ông ấy. Tôi biết rằng tôi nên khoan dung hơn với ông ấy.

Khi tôi dừng kiểm soát chồng mình, ông ấy dần dần thay đổi. Ông ấy kiểm soát mức độ hút thuốc của mình và bắt đầu chú ý đến nơi mà ông ấy hút thuốc, do đó ông ấy sẽ không làm phiền người khác. Ông ấy cũng tự nguyện giúp tôi làm các việc nhà. Ông ấy nói với con gái chúng tôi: “Bây giờ, mẹ con thực sự đã hành xử như một người tu luyện và không còn bướng bỉnh như trước đây nữa.”

Giảng chân tướng để cứu người

Sau khi tôi đọc xong các bài giảng của Sư phụ ở các địa phương khác nhau, tôi nhận ra rằng chỉ đơn giản là học Pháp và luyện công vẫn còn xa mới đáp ứng các yêu cầu của Sư phụ trong làm 3 việc. Tôi cũng cần giúp cứu người.

Lần đầu tiên khi tôi phát các tài liệu giảng chân tướng, tôi đã làm một cách rất vội vàng. Thay vì cảm thấy tự tin và bình tĩnh, tôi đã sợ hãi. Thậm chí sau khi tôi đã về nhà được một lúc, tim tôi vẫn còn đập nhanh.

Tuy nhiên, cứu chúng sinh là việc làm thần thánh nhất và cần phải được làm một cách đường đường chính chính. Việc đó không thể làm tốt nếu có tâm sợ hãi. Sau khi nhận ra điều đó, tôi đã thay đổi cách làm của mình. Sau khi phát chính niệm vào giờ ăn trưa, tôi ra ngoài cứu chúng sinh một cách bình tĩnh và đường hoàng. Với nguyện ước cứu người, tôi đã làm việc đó càng ngày càng thuần thục hơn.

Các đồng tu đề xuất rằng tôi nên bắt đầu thiết lập một điểm sản xuất tài liệu ở nhà mình. Tôi lo sợ rằng điều này có thể không an toàn. Tuy nhiên, tôi cũng nhận ra rằng tôi nên làm bất cứ việc gì cần thiết một cách vô điều kiện, đó cũng là những gì Sư phụ muốn. Sự sợ hãi là một chấp trước mà các học viên cần phải buông bỏ.

Khi đã quyết định như vậy, con gái tôi cũng là một học viên, đã mua một máy in. Chúng tôi bắt đầu in các tài liệu mà chúng tôi cần. Mọi việc được thực hiện rất nhanh chóng và thuận tiện.

Bất cứ khi nào tôi ra ngoài, tôi luôn luôn mang theo các tài liệu giảng chân tướng trong túi và tìm cách để nói chuyện với mọi người hoặc phát đĩa DVD. Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy một bức tường phẳng hay một cột điện, tôi lại dán áp phích.

Khi gặp bất kỳ người cao tuổi nào, sau khi nói cho họ biết chân tướng, tôi sẽ đưa cho họ những tấm thẻ đẹp với những lời như: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” được viết trên đó. Tôi không gặp bất cứ rắc rối nào khi tôi nắm bắt các cơ hội này để giảng chân tướng.

Sư phụ đã nói:

“Chư vị đã biết đạo lý tương sinh tương khắc, không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ” (“Tống khứ chấp trước cuối cùng” trong Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi hiểu rằng nếu chúng ta giữ Pháp ở trong tâm và nghĩ tới Sư phụ bất cứ khi nào chúng ta gặp tình huống nguy hiểm, vật chất sợ hãi sẽ biến mất. Nếu chúng ta gặp nguy hiểm, Sư phụ sẽ bảo hộ chúng ta.

Trong trại lao động cưỡng bức, tôi đã giảng chân tướng một cách đường đường chính chính

Tháng 8 năm 2008, ngay trước kỳ tổ chức Thế vận hội Olympic, anh rể tôi, cũng là một học viên, đã bị nhân viên Phòng 610 bắt cóc. Tòa án kết án anh ấy mà không cho phép anh có luật sư biện hộ. Khi tôi giảng chân tướng tại cổng tòa án, tôi cũng đã bị bắt và bị kết án 1 năm 9 tháng lao động cưỡng bức.

Ngay khi tôi bị đưa tới trại lao động, tôi bị giam trong phòng giam đặc biệt. Một tù nhân được bố trí để theo dõi tôi cả ngày lẫn đêm. Họ cố gắng buộc tôi mặc quần áo tù và ngồi thẳng bất động. Tôi từ chối hợp tác. Một tù nhân cùng phòng dẫm lên tay tôi và buộc tôi phải mặc quần áo tù nhân. Một mảnh thịt lớn tróc ra khỏi tay tôi. Khi cô ấy bỏ chân ra, tôi ngay lập tức cởi quần áo tù.

Một phụ nữ, là cựu học viên đã bị “chuyển hóa”, được biệt phái tới nói chuyện với tôi. Cô ấy đối xử với tôi có vẻ tử tế. Cô ấy cố gắng nói chuyện với tôi về những suy nghĩ tà ngộ về Pháp của cô và cố gắng tẩy não tôi. Tôi nhận ra những gì cô ấy đang làm và phớt lờ cô ấy. Tôi quay mặt vào tường và nhẩm đọc “Luận ngữ”, Hồng Ngâm và Chuyển Pháp Luân. Cô ấy rời đi sau 2 tháng.

Tôi không nhận ra rằng trại lao động cưỡng bức không phải là nơi mà đệ tử Đại Pháp nên ở. Chúng ta cần phải đi ra ngoài và cứu người. Tôi đã đi theo con đường an bài của cựu thế lực và do đó tôi đã bị buộc phải chịu đựng bức hại thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Tôi bị đe dọa bức thực. Tôi cũng được thông báo rằng kỳ hạn tù của tôi sẽ bị kéo dài và rằng tôi sẽ bị chuyển tới một nơi khác có kiểm soát chặt chẽ hơn. Tôi không thể chịu được áp lực thêm nữa, do đó tôi đã từ bỏ niềm tin vào Đại Pháp và Sư phụ trái với lương tâm của mình.

Nhưng cảm giác tội lỗi của tôi và sự hối tiếc đã hành hạ tôi đến mức tôi không thể thở được. Tôi nhớ lại những lời của Sư phụ: “Cưỡng chế không thể thay đổi được lòng người” (Trong Tinh tấn yếu chỉ II).

Do đó, tôi quyết định dừng hợp tác và cư xử như một đệ tử Đại Pháp ngay chính.

Ngay khi tôi đưa cho các lính canh tuyên bố chính thức của mình về việc tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trở lại, tôi đã bị đưa vào khu đặc biệt. Tôi bị trừng phạt bằng cách bị đánh đập dã man. Họ cũng kéo tóc tôi và tát vào mặt tôi. Tôi không biết mình đã bị lạm dụng theo cách này trong bao lâu.

Một đêm, một cựu học viên được đưa tới để tẩy não tôi. Tôi nói với cô ấy một cách nghiêm túc: “Cô nói chuyện với tôi cũng vô ích thôi. Việc bức hại người tu luyện, những người có niềm tin vào Chân – Thiện – Nhẫn là một tội ác.” Cô ấy đã rời đi với vẻ không hài lòng.

Lính canh quay trở lại sớm vào sáng hôm sau. Anh ta đi giầy đinh và dùng giày đá tôi nhiều lần. Tôi không cảm thấy đau mấy vào lúc đó. Một tuần sau, khi tôi cởi quần áo, tôi thấy tay mình chuyển màu tím tái.

Kể từ khi đó, tôi không thể rời khỏi trại lao động cưỡng bức. Tôi bị đưa tới làm việc tại nhà máy của họ trong một thời gian. Những lúc khác tôi bị giam trong phòng đặc biệt. Gia đình tôi không được phép gặp tôi trong 20 tháng. Trong 6 tháng, tôi chỉ được phép ngủ hơn 2 tiếng mỗi ngày. Sự lạm dụng thể xác và sự thóa mạ xảy ra hàng ngày.

Mặc dù tôi đã phải chịu đựng đau khổ, tôi đã làm những gì mà đệ tử Đại Pháp nên làm, và trong tâm tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi nói với những tù nhân canh gác tôi về sự tuyệt vời của Chân – Thiện – Nhẫn, sự kỳ diệu của Đại Pháp và về những tội ác mà tà đảng đã phạm phải. Hai lính tù canh gác tôi đã biết sự thực và nói rằng họ sẽ giúp các thành viên trong gia đình họ thoái Đảng khi họ trở về nhà.

Họ bắt đầu bảo vệ tôi khỏi các lính canh trong tù và chăm sóc tôi đặc biệt và cũng giúp các học viên truyền nhau các bài kinh văn và các thông tin mới.

Khi tôi sắp hết hạn trong tù, lính canh nói với tôi rằng những học viên Pháp Luân Công từ chối bị “chuyển hóa” sẽ bị gia hạn thời gian giam giữ trong tù. Lính canh nói rằng kỳ hạn trong tù của tôi sẽ bị kéo dài thêm 3 tháng nữa. Tôi không bị ảnh hưởng bởi những lời đó. Tôi nghĩ rằng chỉ có Sư phụ của tôi mới là người quyết định. Không gì có thể làm tôi động tâm.

Một sáng sớm, tôi đột nhiên nhận được thông báo rằng tôi sẽ được về nhà. Do đó, dưới sự bảo hộ của Sư phụ và chính niệm cùng sức mạnh của các đồng tu, tôi đã có thể trở về nhà. Kỳ hạn trong trại lao động của tôi đã không bị kéo dài mà thay vào đó, đã thực sự được cắt giảm. Tôi biết rằng nếu chúng ta thực sự buông bỏ các quan niệm con người, Sư phụ sẽ an bài những gì tốt đẹp nhất cho chúng ta.

Mọi người đều đang đợi để được cứu

Trong khi giảng chân tướng trực diện cho mọi người, tôi đã gặp nhiều người không chỉ chấp nhận sự thực mà còn ngưỡng mộ Đại Pháp và tôn kính Sư phụ rất nhiều. Dường như họ tới để nghe sự thật. Sự chân thành của họ đã làm tôi cảm động và nhắc nhở tôi về trọng trách của một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Mọi người đang đợi được cứu.

Khi bất cứ ai tới nhà tôi để sửa chữa các thiết bị điện, giao hàng, thu dọn rác thải hoặc đọc các đồng hồ đo điện, tôi sẽ giúp họ thoái Đảng và cũng đưa cho họ một số tài liệu. Một người giao hàng đã nói với tôi: “Chuyến giao hàng này rất đáng giá. Giao hàng không phải là lý do tôi tới đây.” Anh ấy chỉ vào đĩa DVD Thần Vận trong tay mình và nói: “Đây mới thực sự là điều quan trọng.”

Một thanh niên trẻ bán rau để kiếm sống. Tôi thường giảng chân tướng cho mọi người gần quầy hàng của anh ấy và anh ấy không bao giờ ngăn cản tôi. Anh ấy nói với tôi rằng bất cứ khi nào có ai đó nói xấu về Đại Pháp, anh ấy sẽ nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Anh ấy thích sử dụng những tờ tiền có in các thông điệp giảng chân tướng. Mỗi tháng anh ấy giúp tôi sử dụng hàng trăm tờ tiền 01 Nhân dân tệ như vậy. Nếu có ai đó từ chối nhận những tờ tiền này, anh ấy sẽ nói với họ rằng bằng cách tiêu những tờ tiền đó, họ sẽ nhận được phúc báo. Công việc kinh doanh của anh ấy rất phát đạt.

Tôi rất hay gặp những người hoàn toàn xa lạ chào đón tôi như thể bạn cũ. Tôi sẽ nói cho họ biết chân tướng. Một người đàn ông nghe chân tướng và nói anh ấy cảm giác như vừa thức tỉnh từ một giấc mộng: “Không có gì là ngạc nhiên khi nhìn chị quen đến thế, đúng là chị rồi!” Thực sự là tôi không hề biết anh ấy.

Tôi thấy những người chào đón tôi hoặc nói chuyện với tôi trước là những người mà tôi nói chuyện với họ và khuyên tam thoái dễ dàng. Tôi biết Sư phụ đã an bài để họ tới nghe sự thật. Chúng sinh đang khao khát được nghe chân tướng sau hàng triệu năm chờ đợi.


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/3/10/145763.html

Đăng ngày 30-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share