Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-03-2014] Tôi đã bị bắt vào một lớp học tẩy não và nhà của tôi thì bị lục soát vào năm 2004. Sau khi được thả ra, tôi đã bị đuổi việc. Tôi bắt đầu cuộc sống tiết kiệm của mình nhờ 1.000 nhân dân tệ mà chồng tôi đưa mỗi tháng. Tuy nhiên, không gì có thể ngăn cản tôi trở thành một học viên Pháp Luân Công tinh tấn và làm ba việc mà một học viên nên làm.

Dưới đây, tôi muốn kể lại một số sự việc mà tôi đã trải qua khi giảng chân tướng cho mọi người.

“Làm thế nào mà bạn biết tên tôi?”

Một cậu thanh niên đang ngồi ở lối vào trung tâm mua sắm. Tôi đã nói chuyện với cậu về Pháp Luân Công và việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cùng các tổ chức liên đới của nó. Cậu ấy đã đồng ý thoái Đoàn thanh niên. Khi tôi đề nghị một hóa danh cho cậu, cậu đã nói: “Làm thế nào mà chị biết tên của tôi?”

Một lần khác, tôi đã nói chuyện với một phụ nữ ở một trung tâm mua sắm và thuyết phục cô ấy thoái Đảng. Tôi cũng đã gợi ý một hóa danh cho cô, và cô đã rất ngạc nhiên: “Thật không thể tin nổi. Đó là tên của tôi.”

Thị trưởng đã về hưu: “Ra nước ngoài được mở rộng tầm mắt”

Tôi đã gặp một người đàn ông lớn tuổi trong công viên. Ông ấy là một cựu thị trưởng quận và đã trải qua nhiều phong trào của ĐCSTQ. Ông ấy biết ĐCSTQ là đồi bại và đã đưa ra một số ví dụ.

Tôi nói với ông ấy sự thật về Pháp Luân Công và chỉ ra: “ĐCSTQ đã tiến hành nhiều phong trào và giết chết vô số người. Nó vô cùng đồi bại. Ông nên thoái xuất khỏi nó.” Ông ấy đã đồng ý.

Cựu chiến binh: “Tôi sẽ giúp bạn quảng bá Pháp Luân Công”

Tôi đã giảng chân tướng ở cửa ra vào của một trung tâm thương mại. Một cựu chiến binh ngồi cạnh đó đã lắng nghe tôi. Ông nói: “Tôi ủng hộ bạn tập luyện Pháp Luân Công.”

Tôi đã giúp ông ấy thoái Đảng. Ông nói: “Tôi sẽ giúp bạn quảng bá Pháp Luân Công ở bất cứ nơi nào tôi đến!”

Những tình huống cận nguy hiểm

Trong những năm qua, tôi cũng đã gặp phải một vài tình huống cận nguy hiểm nhưng đã có thể thành công bằng chính niệm.

Tôi đang phân phát tài liệu Pháp Luân Công thì cảm thấy có ai đó đang kéo túi xách của mình. Tôi quay lại và thấy rằng đó là một người thuộc phòng 610. Tôi đã hỏi: “Anh đang làm gì vậy?” Anh ta nói rằng anh ta muốn biết trong túi của tôi có gì.

Tôi đã không sợ hãi và nói với sự quả quyết: “Anh muốn xem ư? Đây, hãy xem đi!” Anh ta vẫy tay và nói: “Tôi không muốn xem nó nữa. Tôi sẽ đi.” Tôi biết rằng chính niệm của mình đã giải thể tà ác.

Mẹ tôi đã qua đời trước Thế vận hội 2008, tôi về nhà để dự đám tang và mang theo một túi tài liệu Pháp Luân Công. Khi tôi đi qua khu kiểm tra an ninh ở sân bay, họ đã kiểm tra tôi một cách cẩn thận nhưng không có gì cả. Tôi đã phát chính niệm và cảm thấy rất tự tin.

Họ đã mở túi xách của tôi và kiểm tra từng món hàng bên trong. Họ nhặt túi khăn giấy của tôi, nhìn vào nó và nói: “Không vấn đề gì cả. Chị có thể đi.” Thực tế, các túi chứa đầy bùa hộ mệnh, và bất kỳ ai chạm vào nó sẽ thấy rằng nó không đựng khăn giấy.

Vào tháng 07 năm 2010, khoảng sáu người từ Phòng 610 đã đến nhà tôi để sách nhiễu và bắt giữ tôi. Tôi đã không mở cửa và chỉ nói về Pháp Luân Công với họ.

Tại thời điểm ấy, nhà tôi đã đã bị trộm không lâu trước đó, vì vậy tôi nói: “Trách nhiệm của cảnh sát chẳng phải để bảo vệ người dân sao? Tài sản của chúng tôi đã bị đánh cắp và chưa có ai giải quyết việc đó. Tại sao các anh lại lãng phí quá nhiều nguồn lực để đàn áp Pháp Luân Công?”

Họ rất ngạo mạn, nhưng tôi đã không dao động. Họ gọi chồng tôi về nhà và mở cửa, nhưng anh ấy đã từ chối. Họ ở đó đến tận 5 giờ sáng và sau đó đã rời đi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/3/6/年轻人-你怎么知道我的名字–288422.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/3/14/145828.html

Đăng ngày 31-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share