[MINH HUỆ 17-02-2014] Trong thời gian ở với các đồng tu khu vực khác, tôi đã cảm nhận được sự may mắn và trang nghiêm khi chúng tôi được cùng nhau thăng hoa trong Pháp và nhận ra rằng Sư phụ đã khó khăn như thế nào để cứu độ chúng ta.

Phần 1. Hướng nội và thực tu

1. Hướng nội trong khi mâu thuẫn

Tôi đã đến thăm một đồng tu ở thành phố khác. Sau khi chia sẻ với cô ấy, tôi thấy rằng các học viên ở đó đã thực hiện rất tốt việc giảng thanh chân tướng, nhưng đã có những sự căng thẳng gây ra sự chia rẽ giữa họ. Nhiều người đã không hài hòa và phối hợp với nhau và nhiều người thì coi thường những người khác. Họ không thể buông bỏ những chấp trước của mình và làm cho tình hình trở nên phức tạp. Họ không biết giải quyết những vấn đề này như thế nào. Khi họ chia sẻ với tôi, họ nói về những thiếu sót của các học viên khác. Tôi tự hỏi: “Tại sao họ cư xử như vậy trước mặt tôi. Phải chăng tôi có chấp trước nào đó cần tu bỏ. Nếu tôi ở trong tình huống của họ, liệu tôi có thể đối mặt với nó bằng chính niệm của một học viên chân chính không?”

Hai nữ học viên không thể phối hợp tốt và chỉ trích lẫn nhau. Nhiều học viên đã nói về một đôi học viên sau lưng họ, cho rằng họ đã biển thủ tiền mà các học viên đã đóng góp để sản xuất tài liệu và thu lợi từ việc bán các sách Pháp Luân Đại Pháp điện tử và sách tự làm. Tôi bắt đầu hướng nội. Tại sao tôi lại được chứng kiến những mâu thuẫn của họ. Phải chăng tôi có chấp trước vào tiền bạc? Những cáo buộc được tạo ra bởi một điều phối viên mà đã có ý kiến không tốt về hai học viên trên. Mâu thuẫn của họ trở nên gay gắt hơn. Khi cô ấy phàn nàn với tôi về học viên khác, tôi đã nhìn thấy các chấp trước của cô như tật đố, tranh đấu, truy cầu tư lợi và không nhận lời phê bình.

Tôi hướng nội xem mình có những chấp trước đó không và tôi thấy rằng mình cũng có. Tôi đã phát chính niệm để giải thể những vật chất xấu đó. Tôi đã chia sẻ với các đồng tu dựa trên thể ngộ về Pháp. Cô ấy đã nhận ra những thiếu sót của mình và mời hai học viên kia đến nhà cô để nói về vấn đề riêng của mình và những nhận thức về tu luyện. Chúng tôi đã hòa hợp và cảm thấy rằng mình được bao bọc bởi Pháp quang. Chúng tôi cảm thấy thật bình tĩnh và thanh thản.

Tôi nhận ra rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là một chỉnh thể. Khi mâu thuẫn xuất hiện, ngay cả khi chỉ một học viên có thể sẵn sàng hướng nội, Đại Pháp sẽ triển hiện uy lực của mình và quy chính chúng tôi.

Sư phụ đã giảng:

“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2009])

Khi chúng ta hướng nội, sức mạnh của từ bi có thể phá hết thảy mọi nhân tố của cựu thế lực. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể thực sự giúp đỡ được các học viên khác.

2. Hướng nội khi thấy các học viên không thể vượt qua khảo nghiệm

Một trong những học viên địa phương là con dâu trưởng trong gia đình nhà chồng. Cô đã đóng góp rất nhiều cho gia đình chồng nhưng chưa bao giờ được công nhận. Khi cô giãi bày với tôi, tôi đã nhìn thấy tâm tật đố, tâm tranh đấu, truy cầu tư lợi và mong muốn được hồi báo của cô. Tôi hướng nội và thấy rằng mình cũng có những chấp trước giống như vậy,

Sư phụ đã giảng:

“… họ cho rằng vũ trụ bên ngoài lớn ngần nào, thì bên trong lớn ngần ấy, bên ngoài như thế nào, thì bên trong như thế ấy.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã cố gắng loại trừ những chấp trước này bằng chính niệm. Đồng thời, tôi đã chia sẻ nhận thức của mình về những vấn đề đó với gia đình và cố gắng giúp họ vượt qua khảo nghiệm.

Một học viên địa phương đang thực hiện việc gửi tin nhắn giảng thanh chân tướng. Tôi nhận thấy rằng tin nhắn của cô được viết khá cẩu thả và một số nội dung đã cũ. Tôi muốn chỉ nó cho cô ấy, nhưng đã do dự. Cuối cùng tôi đã ân cần nói với cô rằng: “Tài liệu giảng chân tướng của chúng ta là để cứu độ chúng sinh và phải được hoàn hảo. Chúng ta phải đối đãi mỗi phương diện với sự cẩn thận và chỉ khi đó những cố gắng của chúng ta mới có được sức mạnh của Đại Pháp.” Tôi đã nhận những thiếu sót khác của mình trong quá trình này. Tôi đã không thực sự thể hiện sự từ bi vì tôi đã ngần ngại chỉ ra vấn đề của học viên đó. Thực sự tôi sợ bị tổn thương nếu như cô ấy không nhận những lời phê bình đó. Tôi đã có chấp trước bảo vệ bản thân mình.

Cô đã thừa nhận rằng cô đã không chuẩn bị tốt các tin nhắn, nhưng cô vẫn cố gắng để biện minh cho những thiếu sót của mình. Ngay khi đó tôi đã nhìn thấy chấp trước của mình: Tôi đã không thể hướng nội và chấp nhận phê bình khi các học viên khác chỉ ra thiếu sót của tôi, trên bề mặt tôi thừa nhận những sai lầm, nhưng trong tâm tôi vẫn cố bảo vệ bản thân mình. Vì vậy tôi đã phát chính niệm để loại trừ các chấp trước đó. Tại thời điểm đó, các học viên xung quanh tôi đã bắt đầu hướng nội. Một lần nữa tôi đã được chứng kiến sức mạnh của việc hướng nội.

3. Đánh giá học viên khác

Một ngày, một điều phối viên địa phương đã rủ tôi đi cùng cô ấy đến một ngôi làng để tham dự một buổi chia sẻ kinh nghiệm với các học viên ở đó. Tôi cảm thấy không thoải mái trong tâm. Người điều phối viên này đã không tinh tấn học Pháp và hiếm khi hướng nội trong các mâu thuẫn. Cô xử lý các vấn đề theo cách của người thường. Bất cứ khi nào tôi đến chỗ của cô, các học viên ở đó đều đang ăn và nói chuyện. Tôi nghĩ rằng họ đang lãng phí thời gian. Trong trường hợp này, tôi đã coi thường các học viên khác và đánh giá họ bằng tiêu chuẩn của bản thân mình.

Vì vậy tôi đã tự hỏi: “Tại sao tôi lại cảm thấy không thoải mái?” Câu trả lời là do tôi ích kỷ. Tại sao tôi không muốn đi với cô ấy khi các học viên khác muốn chia sẻ những nhận thức của họ về Đại Pháp? Tại sao tôi lại thờ ơ với các nhu cầu của họ? Tôi đã thực hiện theo yêu cầu của Sư phụ chưa? Chưa, tôi chưa làm được. Tôi đã chấp trước vào bản thân mình. Vì thế tôi đã phát chính niệm để thanh trừ chấp trước đó và đồng ý đi với cô ấy. Cô ấy đã rất vui. Hôm sau, cô đã chia sẻ với tôi từ quan điểm của Đại Pháp, hướng nội và phơi bày thiếu sót của mình. Điều này là một minh chứng khác về sức mạnh của Đại Pháp.

4. Hướng nội khi các học viên khác chỉ trích mình

Hôm sau tôi đã đến một ngôi làng để dự hội nghị chia sẻ kinh nghiệm. Có khoảng 12 học viên địa phương đã tham dự. Người điều phối viên nói: “Tối hôm qua tôi đã đề nghị cô ấy [tức là tôi] đến, nhưng cô ấy không muốn. Trên đường đến đây cô đã cố gắng giảng chân tướng cho người lái xe, nhưng ông ta đã không nghe.” Tất cả mọi người đều quay sang tôi. Tôi bị dẫn động và cảm thấy xấu hổ. Tâm chấp trước vào danh và bảo vệ bản thân của tôi đã được phơi bày hoàn toàn. Sau đó, cô ấy nói rằng hôm qua cô đã giúp ba người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc sau khi cô nói với họ sự thật về cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Cô còn nói thêm rằng chỉ với tâm thuần tịnh chúng ta mới có thể cứu người.

Tôi biết đó là cơ hội mà Sư phụ đã an bài để cho tôi loại bỏ các chấp trước của mình. Nhưng một giọng nói yếu ớt tiếp tục cố gắng để bảo vệ bản thân mình: “Tôi đã giúp cô giảng chân tướng trên đường đến đây bởi vì người đó không sẵn sàng thoái ĐCSTQ mặc dù cô đã nói chuyện với ông ấy một lúc lâu, và tôi đã phát chính niệm cho cô. Tôi đã phát hiện ra chấp trước của mình và đã đến buổi chia sẻ với một tâm bình hòa.” Sau đó tôi đã nhắc nhở bản thân rằng tôi không nên giải thích gì cả.

Sư phụ đã giảng:

“Tu luyện không có điều kiện nào hết…” (Chuyển Pháp Luân)

“Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma”
(Thùy thị thùy phiHồng Ngâm III)

Diễn nghĩa:
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa
(Ai đúng ai saiHồng Ngâm III)

Tôi tiếp tục phát chính niệm chừng một giờ. Khi tất cả các vật chất xấu đã bị giải thể, tôi cảm thấy như:

“Thiên thanh thể thấu càn khôn chính” (Kiếp Hậu, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:
Trong xanh thấu khắp càn khôn chính

Sau đó khi tôi nhìn vào người điều phối viên, tôi đã cảm thấy một sự gần gũi trong tâm mình. Khi chúng ta coi thường người khác, điều đó chứng tỏ chính chúng ta đang có những chấp trước. Bây giờ khi nhìn thấy cô ấy tôi thấy cô toát lên những phẩm chất tốt: cô đã có những đóng góp không nhỏ trong việc giúp mọi người đề cao trong tu luyện. Khi các học viên từ nhiều thành phố khác không thể trở về nhà của họ vì cuộc bức hại và đã nhờ đến sự giúp đỡ của cô ấy, cô luôn luôn tiếp đón và chăm sóc họ. Khi các học viên bị bắt và giam giữ, cô đã bước ra và nỗ lực phối hợp giải cứu. Khi học viên từ các thành phố khác đến thành phố của chúng tôi để tham gia buổi chia sẻ kinh nghiệm, cô sẵn sàng để họ ở nhà của mình mà không phàn nàn gì cả. Tất cả các thành thành viên trong gia đình cô đều ủng hộ Đại Pháp và đối xử thân thiện với các học viên. Cô đã tạo được một môi trường tốt ở gia đình của cô. Tôi thấy xấu hổ vì sự ích kỷ của mình.

5. Chính lại từng ý niệm của mình khi chia sẻ với các đồng tu

Nhiều người trong số các học viên ở thành phố lân cận đã không bước ra để nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Công. Nhiều học viên đã bị bắt và giam giữ. Trước khi đến đó để chia sẻ với các học viên địa phương, tôi tự nói với mình: “Sư phụ, xin hãy gia trì chính niệm cho con. Con sẽ chia sẻ với các học viên ở đó với một tâm thuần tịnh và hướng nội mọi lúc. Sư phụ, xin hãy ban cho con trí huệ. Chúng con sẽ đề cao bản thân mình.” Tôi cảm thấy bị áp lực khi rời thành phố. Tôi tự hỏi rằng liệu mình có gặp nguy hiểm. Tình hình ở đó rất phức tạp, nhưng tôi nhận ra rằng những tư tưởng sợ hãi trong tôi xuất hiện là do can nhiễu. Càng có nhiều can nhiễu tôi càng phải đi.

Khi tôi đến, tôi đã chia sẻ kinh nghiệm của mình với một điều phối viên địa phương và một vài học viên khác suốt đêm. Tôi luôn hướng nội để chính lại từng ý niệm của mình. Khi họ nói rằng tôi tu luyện tốt, tôi đã tìm ra tâm chấp trước hiển thị của mình. Khi các học viên khác thể hiện lòng tốt của họ với tôi, tôi nhìn thấy chấp trước tự mãn và chấp trước vào tình của bản thân. Khi các học viên khăng khăng tặng tôi những sản vật địa phương, tôi đã thấy chấp trước vào vật chất của mình. Khi các học viên thể hiện sự ngưỡng mộ của họ đối với tôi, tôi đã nhìn thấy tâm tự cao của mình.

Tôi nhận ra rằng quá trình nói cho mọi người sự thật về Pháp Luân Công và cứu độ họ chỉ là một phần của một học viên và nó không thể thay thế việc tu luyện của bản thân họ. Chỉ khi chúng ta hướng nội và thực sự đề cao tâm tính của mình chúng ta mới có thể đồng hóa với Pháp và cứu độ chúng sinh trong thế giới của mình và những người mà chúng ta gặp. Đắm mình trong Pháp quang, tôi đã được trải nghiệm sự uy nghiêm và hạnh phúc thông qua việc đề cao tâm tính và cảnh giới của mình.

Cơ hội đề cao bản thân mình ở mọi nơi xung quanh chúng ta. Nó phụ thuộc vào việc chúng ta có thể nhìn thấy những cơ hội đó hay không. Khi chúng ta tu luyện Đại Pháp, chúng ta nên dũng mãnh và tinh tấn không ngừng đề cao bản thân trong Pháp. Sư phụ đã truyền Đại Pháp cho chúng ta. Đó là một cơ hội vô giá. Chúng ta không nên nhận thức Pháp chỉ ở bề mặt. Mỗi học viên đều sẽ là vương của vô lượng chúng sinh. Chúng ta phải có nhận thức thật sự và sự giác ngộ của mình. Chỉ khi chúng ta thực tu bản thân trong Pháp và buông bỏ tự ngã, chúng ta mới có thể thực sự trở thành những lạp tử của Pháp.

Phần 2. Hướng nội và tu từng niệm khi nói rõ sự thật cho con người

Ở đây tôi muốn đưa ra hai ví dụ

A. Một ngày, một vị khách người Quảng Đông đến công ty của chúng tôi. Ông khó có thể nói tiếng phổ thông và tôi không thể giao tiếp với ông. Làm thế nào tôi có thể nói sự thật về Pháp Luân Công với ông ấy. Tôi quyết định đưa cho ông ấy một vài tài liệu để đọc. Lúc ấy, một suy nghĩ tiêu cực xuất hiện trong đầu tôi: “Liệu ông ấy có chấp nhận nó? Người Quảng Đông thường không biết điều.” Ngay lập tức tôi nhận ra tư tưởng bất hảo này và phát chính niệm để giải thể nó. Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng ông ấy chắc phải có mối quan hệ tiền duyên với tôi, có lẽ ông ấy là một trong số những chúng sinh mà Sư phụ yêu cầu tôi cứu. Tôi sẽ không cho phép tà ác làm hại ông khi ông ấy ở trong trường năng lượng của tôi. Tôi phải cho ông ấy biết sự thật. Vì vậy tôi đã đưa cho ông một trong số các tài liệu của chúng tôi. Ông đã nhận nó và rời đi. Ông quay lại công ty của tôi một vài ngày sau đó. Ông đã nói chuyện với tôi một cách thẳng thắn, và tôi cảm thấy như chúng tôi đã thân thiết từ lâu. Tôi thấy rằng ông đã thay đổi và biết sự thật.

B. Một hôm, một thanh niên đã đến công ty của tôi. Tôi đã tìm một cơ hội tự nhiên để nói cho cậu ấy về cuộc đàn áp Pháp Luân Công, nhưng tôi không thể tìm thấy. Tôi đã muốn bỏ cuộc. Khi cậu ấy rời đi, tôi đột nhiên nhận ra rằng có thể đó là cơ hội duy nhất của cậu ấy để biết được sự thật. Vì thế tôi đã chạy theo và ngăn cậu lại. Tôi đã nói với cậu về việc thoái Đảng và đưa cho cậu một đĩa DVD để vượt qua sự phong tỏa Internet. Tôi bảo cậu xem đĩa DVD ở nhà. Tôi đã nói: “Khi cậu biết sự thật, cậu sẽ được cứu.” Cậu ấy nhận đĩa DVD và cám ơn tôi. Chúng ta cần vượt qua can nhiễu trong quá trình giảng chân tướng.

Sư phụ đã giảng:

“Nếu sau khi có thể vứt bỏ cái tâm ấy rồi, thì những thứ vật chất kia tự bản thân nó không có tác dụng gì; còn điều thật sự can nhiễu đến người ta chính là cái tâm ấy.” (Chuyển Pháp Luân)

Chỉ khi chúng ta tu chính lại bản thân mình, chúng ta mới có thể thực hiện tốt việc cứu độ chúng sinh.

Phần 3. Nhận thức của tôi về việc hướng nội

Tôi nhận ra rằng có nhiều tầng ý nghĩa khác nhau trong việc hướng nội: đó là tìm ra các chấp trước, những tư tưởng và quan niệm lệch lạc của mình; tìm kiếm chân ngã, tách mình ra khỏi tất cả những tư tưởng bất hảo và chủ động thanh trừ chúng. Có vô lượng chúng sinh bên trong chúng ta. Phần bất chính của họ sẽ được phản ánh trong tư tưởng của chúng ta. Khi chúng ta hướng nội, chúng ta đang chính lại các tầng chúng sinh đó và cứu họ. Một niệm của bậc giác giả có thể tạo ra một vũ trụ. Chúng ta cũng phải hướng nội đối với tất cả các nhân tố của chúng ta mà không đạt tiêu chuẩn của Đại Pháp và chính lại chúng. Cuối cùng một tâm thuần tịnh là điều mà chúng ta cần phải có.

Các sinh mệnh của chúng ta ở các không gian khác và các tầng khác nhau đã đi lệch trong quá trình lịch sử lâu dài của mình. Nếu chúng ta không tu luyện bản thân mình tốt, những sinh mệnh đó sẽ đến can nhiễu tâm trí chúng ta. Trước khi chúng ta trở về tầng thứ nơi mà chúng ta đến từ đó, họ là những sinh mệnh lệch lạc và tồn tại giống như vậy. Nếu chúng ta không tu luyện tốt, chúng ta không thể chính lại họ. Mỗi khảo nghiệm mà Sư phụ an bài cho chúng ta đều rất quan trọng. Nếu chúng ta không vượt qua các khảo nghiệm, những chúng sinh đó sẽ không được chính lại và sẽ can nhiễu đến chúng ta.

Hướng nội nghĩa là chúng ta nên hướng nội tìm những chỗ chúng ta đã không làm tốt chiểu theo Đại Pháp. Chúng ta phải chính lại những phần đó của bản thân mình và đồng hóa với Pháp. Tôi thấy rằng bản thân mình vẫn còn nhiều thiếu sót và đôi khi mỗi tư tưởng của tôi là vị tư. Nhưng tôi biết rằng đó là biểu hiện của các mặt mà tôi chưa tu tốt. Tôi tin vào sức mạnh của Đại Pháp. Tất cả chúng ta sẽ được Pháp tẩy tịnh. Càng tu luyện, tôi càng cảm thấy sự tráng lệ của nó và không thể diễn tả hết bằng lời.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/2/17/矛盾中向内找-大法展威力-287560.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/3/14/145837.html

Đăng ngày 07-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share