Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Đông Bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-02-2014] Trong 8 năm qua, tôi đã bị giam giữ bất hợp pháp 5 năm. Tôi viết về những trải nghiệm của mình ở trong tù nhằm chỉ ra huyền năng của Đại Pháp và bày tỏ lòng biết ơn của tôi với Sư phụ và Đại Pháp.
Từ chối đeo phù hiệu tù nhân
Vào mùa hè năm 2007 tôi đã bị bắt bất hợp pháp và kết án 5 năm tù. Tháng 07 năm 2008, một đồng tu và tôi đã bị đưa tới nhà tù. Khi kiểm tra sức khỏe, cả hai chúng tôi được chẩn đoán bị bệnh tim và huyết áp cao, vì vậy nhà tù từ chối nhận chúng tôi. Các cán bộ trại giam đã phải hối lộ các nhân viên nhà tù để họ nhận chúng tôi.
Luôn ghi nhớ bài giảng của Sư phụ,
“Đã mang danh đệ tử Đại Pháp, cớ sao trong khi chịu bức hại lại phải sợ bè lũ tà ác? Điểm chốt là có tâm chấp trước, nếu không, không phải chịu đựng một cách tiêu cực, [mà trái lại] thời khắc nào cũng dùng chính niệm mà đối mặt kẻ ác. Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.” (“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực”, Tinh tấn yếu chỉ II)
Ban đầu, tôi đã không đủ can đảm từ chối đeo phù hiệu tù nhân, nó liên tục rơi xuống đất. Một buổi tối, khi trưởng ban cai ngục nhìn thấy tôi không đeo phù hiệu, cô ta hỏi tên tôi. Tôi đã nói với cô ta rằng tên tôi là “đệ tử Đại Pháp”. Cô ta hét lên với trưởng ban đang trực: “Đây là một trong những tù nhân của cô không đeo phù hiệu, và bà ta cũng nói rằng tên mình là đệ tử Đại Pháp.” Một vài ngày sau, trưởng ban đó đã gọi tôi vào, nhưng cô ta không có bất cứ hành động gì về việc này.
Vào một ngày tháng 09 năm 2009, cục quản lý nhà tù đã cử người đến thanh tra nhà tù. Cục trưởng đi cùng một quan chức tới chỗ chúng tôi. Khi cô ta hỏi tại sao tôi không đeo phù hiệu, tôi đứng dậy và nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công đang trong thời gian kháng cáo. Tôi sẽ không đeo bất kỳ phù hiệu nào.” Cô ta gật đầu đồng ý.
Chống lại việc biệt giam
Giám đốc nhà tù đã quyết định phạt tôi. Một ngày nọ cô ta nói rằng nếu tôi từ chối đeo phù hiệu, cô ta sẽ sai đội trưởng tống tôi vào biệt giam. Tôi đã xuất một niệm mạnh mẽ: Một đệ tử Đại Pháp làm sao lại có thể bị nhốt vào biệt giam! Với niệm này, tôi quay người lại và ra ngoài cùng người đội trưởng.
Giám đốc nhà tù vội vã ra khỏi phòng cố gắng bắt tôi. Khi cô ta chạm vào lưng tôi, tôi hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Sau đó tôi ngất đi.
Khi tỉnh lại, năm, sáu bảo vệ đang kéo tôi vào văn phòng.
Tôi hô lên một lần nữa: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Chưa kịp nói hết câu, một bảo vệ dùng tay bịt miệng và tôi bị bất tỉnh một lần nữa. Họ kéo tôi vào phòng và bàn về việc ép tôi uống thuốc. Tôi nghe thấy và nói: “Bất cứ ai ép tôi uống thuốc sẽ phải chịu trách nhiệm nếu như tôi chết.” Cuối cùng họ đã từ bỏ ý định này. Một vài giờ sau đó, tôi hoàn toàn tỉnh lại. Tôi đã thành công trong việc ngăn chặn nỗ lực nhốt tôi vào biệt giam.
Tôi thực sự ngộ được những gì Sư phụ giảng:
“Nếu thật sự có thể khi khó nạn trước mặt mà niệm đầu rất chính, khi bức hại tà ác ở trước mặt, khi can nhiễu ở trước mặt, chư vị nói một câu [với] chính niệm kiên định liền có thể khiến tà ác lập tức giải thể, (vỗ tay) liền có thể khiến những ai bị tà ác lợi dụng phải cúi đầu đào tẩu, liền khiến bức hại mà tà ác nhắm vào chư vị [phản tan đi như] khói tiêu mây tản, liền khiến can nhiễu mà tà ác nhắm vào chư vị tiêu mất không còn tung tích. Chính một niệm chính tín này, ai có thể giữ vững chính niệm này, ai có thể đi đến cuối cùng, thì người đó có thể thành vị Thần vĩ đại được tạo ra trong Đại Pháp.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Miền tây Mỹ quốc [2005])
Chưa bao giờ chấp nhận yêu cầu của tà ác
Nhiều người không thể hoàn thành đúng hạn khối lượng công việc rất nặng nhọc, những người không đáp ứng được chỉ tiêu không được phép ăn. Sau đó, nếu ai không thể hoàn thành khối lượng công việc được giao, toàn đội sẽ bị phạt và không được ăn.
Tôi ngộ ra rằng mình không nên chấp nhận cuộc bức hại này, vì vậy tôi đã đi ăn. Đội trưởng ngăn tôi lại và nói: “Nếu chị muốn ăn, chị có thể tìm gặp giám đốc nhà tù, nhưng tôi đảm bảo chị sẽ không quay lại đâu.” Tôi biết rằng cô ta đã cố gắng đe dọa tôi. Tôi chỉ nói: “Được thôi”, và đi xuống lầu. Khi thấy rằng tôi không hề sợ, cô ta gọi một tù nhân đang trực cùng tôi đi ăn.
Do tôi kiên định chống lại hình thức bức hại này, họ đã bỏ quy định này.
Tiếp theo, họ không cho phép chúng tôi tắm. Thời tiết rất nóng nực và chúng tôi phải làm việc hơn 12 giờ một ngày. Tuy nhiên chúng tôi không được phép tắm. Tôi không chấp nhận điều này. Khi một lính canh bước vào, tôi hỏi cô ta: “Có đúng cô là người không cho phép chúng tôi tắm không?” Cô ta nói không, nhưng sau khi ra ngoài, tôi nghe một trợ lý nói vọng ra và cho phép chúng tôi đi tắm. Vì vậy việc này cũng được bãi bỏ.
Vào ngày Chủ nhật, chúng tôi bị yêu cầu làm thêm giờ, nhưng tôi từ chối. Do tôi xuất hiện các triệu chứng của một cơn đau tim, quản lý nhà tù đưa tôi đến bệnh viện nhà tù, nơi mà tôi bị giam từ ngày 28 tháng 12 cho tới tháng 02 [năm sau]. Tôi nghe nói rằng họ có kế hoạch nhốt tôi vào biệt giam và sau đó chuyển tôi đến bộ phận kiểm soát nghiêm ngặt để bức hại.
Một đồng tu đã xoay sở gửi cho tôi một tin nhắn, hỏi rằng liệu tôi có muốn cô ấy gọi gia đình tôi giúp không. Tôi quyết định không làm phiền gia đình, vì biết rằng mình đã có Sư phụ giúp.
Ba ngày sau, một phép màu xảy ra – một thành viên gia đình tới thăm và đưa tôi về nhà nhân dịp năm mới! Với nhất niệm rằng: “Sư phụ đang giúp tôi”, nỗ lực nhốt vào biệt giam và giao tôi cho bộ phận kiểm soát chặt chẽ đã không thành.
“Tôi chỉ vâng lời Sư phụ!”
Trong 5 năm bị cầm tù, tôi đã phải nhập viện hơn hai mươi lần do cao huyết áp và các triệu chứng về tim mạch, và trong một số lần, tôi cảm thấy mình đã cận kề với cái chết. Tại thời điểm đó, tôi chỉ có nhất niệm: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp chân chính. Tôi không có bất kỳ bệnh tật gì.”
Tôi không hề lo lắng về những gì các bác sĩ nói với tôi, rằng tôi có thể bị “xuất huyết não” hay “nhồi máu cơ tim” bất cứ lúc nào. Tôi nói với họ rằng mình vẫn khỏe. Thấy tôi không nghe họ, các bác sĩ yêu cầu tôi ký một cam kết xác nhận rằng nếu tôi chết, cái chết của tôi không phải là trách nhiệm của họ.
Để không làm liên lụy đến những vị bác sĩ này, tôi đã ký một cam kết mỗi khi được đưa tới bệnh viện. Tôi đã sống sót mà không qua bất kỳ điều trị y tế nào. Những trải nghiệm của cá nhân tôi đã chứng thực uy lực của Đại Pháp và những gì Sư phụ đã giảng: “Phật Pháp” tinh thâm nhất, là khoa học huyền bí và siêu thường hơn hết thảy các học thuyết trên thế giới. ” (“Luận Ngữ”, Chuyển Pháp Luân)
“Tà ác sẽ phải gánh chịu tổn thất lớn khi bắt chị tới đây”
Tín tâm vững vàng rằng “Sư phụ luôn ở bên mình!” đã không bao giờ lay động khi tôi còn ở trong tù. Bất cứ khi nào tôi cảm thấy bất lực nhất, tôi sẽ thầm khẩn cầu trong tâm: “Sư phụ, xin ngài giúp con!” và kết quả luôn luôn là tốt nhất.
Bất cứ khi nào tôi trải qua các khảo nghiệm khó khăn, tôi sẽ nhẩm Pháp của Sư phụ:
“Do vậy chư vị gặp phải ma nạn thì đó chính là cơ hội để chư vị đề cao; nếu chư vị có thể hướng bên trong mà tìm, thì đó chính là chư vị đang vượt qua cửa khó, cơ hội tiến nhập sang trạng thái mới.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2008)
Tôi học Pháp và phát chính niệm mỗi ngày để loại bỏ tà ác. Tất cả các lính canh đều nghĩ tôi là một “người khó đối phó “. Nhiều đồng tu nói: “Tà ác sẽ phải chịu tổn thất lớn khi đã bắt chị tới đây.”
Hai tháng trước khi tôi được thả, một số tù nhân vừa khóc vừa nói: “Chúng tôi sẽ làm gì sau khi chị ra đi? Ai sẽ lên tiếng đòi công lý cho chúng tôi! ”
Các viên chức nhà tù và Phòng 610 của tỉnh đã bí mật lên kế hoạch để chuyển tôi tới một trung tâm tẩy não, và họ cũng đã điều một “chuyển hóa viên” đến gặp tôi.
Lúc “chuyển hóa viên” tới, tôi cảm thấy như mình đang bị đau tim. Chân tay tôi bắt đầu co giật và tôi bị cấm khẩu. Vị chuyển hóa viên sợ đến nỗi cô ta chạy ra ngoài ngay lập tức. Cảnh tượng trong phòng thật hỗn loạn. Người chuyển hóa viên ở lại hành lang một lúc để xem chuyện gì đang xảy ra. Nửa giờ sau cô ta lặng lẽ rời đi khi mọi thứ trở lại bình thường. Nỗ lực chuyển tôi đến trung tâm tẩy não của họ đã tan thành mây khói.
Đường đường chính chính bước ra khỏi tù
Khi được thả, công an địa phương muốn đưa tôi tới đồn để ký một điều gì đó. Với sự hỗ trợ chính niệm từ các bạn đồng tu, các thành viên gia đình đã đưa tôi lên xe về nhà. Tôi đã vượt qua khổ nạn bị giam giữ lần thứ hai.
Trong những khổ nạn, đôi khi mọi thứ thật khó khăn, tôi thường cầu Sư phụ trong nước mắt: “Sư phụ, con sẽ không thể chịu đựng được lâu.” Nhưng mỗi khi tôi nhớ những gì Sư phụ đã chịu cho chúng ta, tôi thầm hạ quyết tâm rằng mình sẽ trụ vững.
Đồng thời, tôi biết rằng khi ở trong tù, các đồng tu luôn sát sao chú ý đến tình hình và hỗ trợ bằng chính niệm mạnh. Tôi biết rằng Sư phụ ở ngay cạnh bên mình.
Tôi đã tu luyện Đại Pháp được 14 năm, trong đó có 7 năm trong tù. Tôi đã vượt qua với tín tâm và chân chính bước trên con đường Chính Pháp, làm cho tà ác phải kinh sợ.
Giờ đây tôi đã tới một môi trường mới. Tôi sẽ tiếp tục trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi sẽ trở về nhà cùng Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/1/9/坚信师尊就在身边-闯过五年冤狱-285442.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/2/25/145592.html
Đăng ngày 20-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.