Bài viết của Chung Liên từ tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-12-2013] Tôi đã nghỉ hưu từ một trường giáo dục cho trẻ khuyết tật vào năm 2010. Hè năm 2011, tôi được trường mời dạy thay toán lớp 1 cho một giáo viên đã nghỉ. Không một chút do dự, tôi nhận lời. Mặc dù mức lương chỉ có 500 tệ mỗi tháng, tôi vẫn tận tâm và có trách nhiệm như thời còn đi dạy.

Các học sinh đều bị câm hay điếc. Mặc dù chỉ mới 7 hoặc 8 tuổi, các cháu phải xa gia đình để theo học tại ngôi trường này. Tôi đáng tuổi bà của các cháu. Vì các cháu còn nhỏ và bị khuyết tật, gia đình các cháu hiếm khi để các cháu làm việc nhà. Tôi dọn lớp học và tưới cây hộ các học sinh. Tôi giúp các cháu rửa mặt mũi chân tay. Tôi cũng sửa ba lô, và khâu lại cúc áo cho các cháu.

Hai cháu gái chưa đến tuổi đi học đến lớp của tôi. Để dạy các cháu đếm, tôi kiên nhẫn dạy chúng đếm mắt, mũi, tai, chân, và số lượng các cửa ra vào và cửa sổ. Sau khi hoàn thành bài tập trên lớp, tôi dạy các cháu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện -Nhẫn hảo!”

Công sức của tôi đã được đền đáp. Sau hơn 40 ngày, những đứa trẻ rất lịch sự và gọn gàng. Các cháu có thể tự học và làm bài tập trên lớp. Lớp học cũng được dọn sạch. Hai học sinh tiếp tục lên lớp hai với kết quả xuất sắc. Tôi luôn giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho phụ huynh các cháu và giúp họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Các bậc phụ huynh cho biết, “Chúng tôi có thể không tin lời người khác nói về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng giáo viên của chúng tôi đúng là một người tốt. Chúng tôi tin vào mọi điều bà ấy nói.”

Tôi tiếp tục được mời làm giáo viên dạy thay vào tháng 3 năm 2012 vì một giáo viên khác nghỉ. Lần này là lớp toán cho học sinh lớp 6, một lớp học có yêu cầu cao. Tôi vẫn chấp nhận lời đề nghị mà không hề do dự. Giáo viên có trách nhiệm soạn giáo án cẩn thận, đến đúng giờ, giảng dạy tốt, và chấm tất cả các bài tập về nhà. Tuy nhiên, ngày nay, khi đạo đức đã suy đồi nghiêm trọng, những điều trên được xem như một thứ gì đó “đặc biệt”. Học sinh và giáo viên từ các lớp khác liên tục đến dự lớp học của tôi để nghe và nhìn bài giảng được trình bày gọn gàng và đẹp mắt của tôi viết trên bảng.

Một trong những đồng nghiệp của tôi nói: “Những học sinh này thật là may mắn. Giáo viên dạy thay của các cháu là người mẫn cán như chúng tôi trước đây vậy. Chúng ta nên thuê bà ấy quay lại dạy và sa thải tất cả những giáo viên khác. Trong trường ta, ngoài giáo viên A và B, không ai dạy như thế này nữa.”

Tôi biết rằng cả A và B đều là các học viên Đại Pháp và đồng nghiệp này đã nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp trước đây. Vì vậy, tôi kể cho cô ấy về sự phổ truyền của Pháp Luân Đại Pháp ở nước ngoài. Tôi nói với cô ấy rằng Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi làm người tốt và chiểu theo tiêu chuẩn cao của Pháp Luân Đại Pháp, ngay cả khi không có ai theo dõi chúng tôi, thì các vị thần đang quản chúng tôi.

Ngay lập tức cô ấy hiểu ra: “Đó chính là lý do! Tôi luôn tự hỏi tại sao các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều rất tốt!” Tôi đã cho cô ấy một bộ đĩa DVD về chương trình biểu diễn nghệ thuật Thần Vận 2012 và cô ấy nói, “Chị thật tốt! Nhiều chương trình như vậy, lại còn miễn phí! Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi nói với cô ấy, “Một buổi biểu diễn này ở các nước khác có thể có giá vài trăm đô la một vé. Nhưng không ai có thể xem nó ở Trung Quốc cho dù chúng ta có trả bao nhiêu tiền đi chăng nữa. Nó thực sự rất trân quý. Hãy giới thiệu chương trình này cho bạn bè và người thân của cô. Đừng bao giờ làm hỏng nó.”

Một giáo viên ở lớp học khác rất cao hứng khi thấy tôi trở lại trường. Cô hỏi số điện thoại của tôi và nói: “Nếu tôi đến muộn, chị có thể quản học sinh hộ tôi được không.” Tôi đồng ý và tặng cô ấy một bộ đĩa DVD Thần Vận.

Một buổi sáng khi tôi đang dạy, một học sinh đến lớp cùng bà ngoại của cháu. Học sinh này đã theo học ở lớp này từ lớp 1, nhưng cháu không biết bất cứ điều gì. Bà ngoại của cháu nói với tôi, “Tôi không dám nói với bất cứ ai trừ bà, vì chúng ta bằng tuổi nhau. Tất cả mọi người trong gia đình chúng tôi mù chữ và chúng tôi sống trên một ngọn núi. Cha mẹ cháu đã ly dị. Xin bà hãy dạy cháu. Chúng tôi không đặt nhiều kỳ vọng. Nếu cháu có thể đếm bằng ngón tay cũng đủ tốt rồi.”

Nhìn vào hy vọng trong mắt bà ấy, ngay lập tức tôi đồng ý. Trong những ngày tiếp theo, sau khi tôi đã giảng bài cho học sinh lớp 6 và các cháu tự làm bài tập, tôi dạy học sinh này đếm từ 1 đến 10. Cháu chỉ có thể đếm đến 7 và thậm chí không thể làm các phép tính cơ bản. Tôi rất quyết tâm dạy học sinh này. Cháu cũng rất ham học và viết đi viết lại các con số.

Có khá nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp trong ngôi trường nhỏ này. Kể từ khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào năm 1999, trường đã có ba hiệu trưởng khác nhau. Tất cả họ đều công nhận Pháp Luân Đại Pháp, và 80%-90% các giáo viên và gia đình của họ đã thoái ĐCSTQ. Các giáo viên đặt rất nhiều kỳ vọng vào các học viên. Họ cho rằng chúng tôi làm tốt hơn bất kỳ giáo viên cấp thành phố hoặc cấp thị nào.

Khi hành vi của chúng tôi hơi trệch khỏi Pháp, họ nhìn chúng tôi một cách kỳ lạ. Khi đó chúng tôi được cảnh tỉnh ngay lập tức và chính lại bản thân. Nếu một người trong chúng tôi chưa ngộ ra điều này, những người còn lại sẽ nhắc nhở, bởi vì những người tu luyện luôn luôn chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp.

Tôi đã làm nghề giáo hơn 30 năm, tu luyện Pháp Luân Đại Pháp gần 10 năm, và nghỉ hưu được hơn 2 năm. Trong vài tháng làm giáo viên dạy thay, tôi rất buồn trước những thay đổi trong xã hội. Tôi vẫn còn một chặng đường dài trong việc giảng chân tướng! Đạo đức đã xuống cấp trong xã hội, chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cấp một cõi tịnh độ tại nhân gian. Tôi hy vọng rằng mọi người sẽ ngộ được chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, thoái ĐCSTQ và sẽ có một tương lai bình an.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2014/1/22/认真负责的代课教师-285985.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/2/21/145539.html

Đăng ngày 16-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share