Bài viết của Chân Mai, một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-04-2013] Gần đây trong huyện của chúng tôi, xuất hiện nhiều trường hợp các đồng tu lớn tuổi qua đời chỉ cách nhau vài tháng. Họ đều là học viên lâu năm, những người rất vững tin vào Đại Pháp và là những người đứng đầu trong việc duy hộ và chứng thực Pháp ngay từ khi cuộc bức hại bắt đầu.

Tôi nhớ lại có một nữ học viên thường xuyên đeo một chiếc giỏ nặng đầy các tài liệu Đại Pháp. Bà đi từ làng này đến làng khác gõ cửa từng nhà để tặng tài liệu, kể cả trong những đêm mùa đông lạnh lẽo nhất. Không có nỗi cực khổ nào là quá sức với bà và bà chẳng bao giờ than thở hay nói rằng bà mệt. Tuy nhiên, con trai bà đã qua đời và trong một vài năm bà đã không thể bỏ được chấp trước vào anh ấy. Sau khi anh ấy qua đời bà cảm thấy mình già nua đi và thường lui tới nghĩa trang khóc lóc và đau buồn cho con trai. Bà không thể tập trung vào việc tu luyện và đã đánh mất chính niệm của mình. Điều này đã tạo ra sơ hở to lớn cho tà ác lợi dụng để dùi vào và bà đã qua đời.

Một học viên nam đã từng rất kiên định. Vào thời đầu của cuộc bức hại khi tình hình rất khốc liệt, ông đã từ chối không từ bỏ tu luyện mặc dù ông bị bắt giam vào một trại tạm giam. Ông đã có một sáng kiến là sửa một con đường đất dài vài cây số, nối ngôi làng tới trung tâm thị trấn và trong quá trình làm đường ông nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Công và phơi bày cuộc bức hại. Tuy nhiên trong các giai đoạn sau của quá trình Chính Pháp, ông đột nhiên lại cảm giác mình đang già đi và muốn dùng tất cả tiền dành dụm của mình để xây nhà cho các con trai của ông, mặc dù tất cả họ đều đã có nhà. Khi nhà được xây xong, ông dần dần lơ là làm ba việc. Rồi ông bị bệnh và cuối cùng đã qua đời.

Một số học viên hay nói rằng: “Tôi già quá rồi và có vấn đề về trí nhớ, thị giác nhìn không rõ, hay có vấn đề đi lại.” Họ bắt đầu tự giới hạn bản thân và chỉ đi bộ quãng đường ngắn để giảng chân tướng cho mọi người bởi vì họ cảm thấy họ không thể đi xa được. Họ tự cho rằng mình đã “già rồi”.

Sư phụ của chúng ta đã vớt chúng ta lên từ địa ngục, đã giúp chúng ta trả biết bao nhiêu tội nghiệp mà chúng ta đã phạm phải qua nhiều kiếp, và ban cho chúng ta đại pháp vũ trụ này, một công pháp tính mệnh song tu.

Sư phụ đã giảng:

“Trong tình huống ấy, ở trong mỗi một tế bào của thân thể đã được tồn trữ năng lượng ấy—không chỉ trong từng tế bào của thân thể trong không gian vật chất này của chúng ta, mà trong tất cả thân thể tại các không gian khác, phân tử, nguyên tử, proton, điện tử, cho đến các tế bào ở mức hết sức vi quan—tất cả đều được chủng năng lượng ấy lấp đầy. Dần dần qua thời gian rất lâu, thân thể người đã hoàn toàn sung mãn bằng chủng vật chất cao năng lượng ấy”. (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

“Vật chất cao năng lượng này có linh tính, nó [rất] có bản sự. Một khi nó nhiều lên, mật độ lớn lên, sau khi sung mãn tất cả các tế bào của thân thể người, [thì] nó có thể ức chế các tế bào của xác thịt con người, [vốn là] các tế bào vô dụng nhất”. (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ cũng giảng rằng:

“Trong quá trình cải biến ấy, trong khi các tế bào của con người dần dần được vật chất cao năng lượng thay thế, thì lão hoá sẽ chậm lại. Thân thể biểu hiện sự lùi lại hướng về tuổi trẻ con người, dần dần lùi lại, dần dần chuyển hoá; cuối cùng khi đã hoàn toàn được vật chất cao năng lượng thay thế”. (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)

Do đó, làm sao các học viên Đại Pháp có thể già đi chứ?

Tôi đã hơn 60 tuổi nhưng không bao giờ dùng quan niệm “già” để giới hạn bản thân. Bởi vì tôi lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khó và không có mối quan hệ nào, tôi đã phải bỏ học khi mới 14 tuổi. Tôi chỉ biết đọc, và tôi không bao giờ học bất kỳ kỹ năng công nghệ hiện đại nào. Tuy nhiên, vì tu luyện trong Đại Pháp, Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi và tôi có thể dùng máy tính, đọc các bài viết trên Minh Huệ Net và cũng làm ba việc. Trước khi là một học viên, tôi bị chẩn đoán mắc chứng sa dạ dày và thường phải giữ ấm bằng việc mặc rất nhiều lớp quần áo để che ngực và bụng trong suốt mùa thu và mùa đông. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi cảm thấy khoẻ mạnh, hồi sinh như một thanh niên. Tôi ăn nhanh hơn và có thể ăn xong chỉ trong ít phút. Tôi cũng không hề có vấn đề về dạ dày và không bao giờ thấy mình “già”. Tôi không còn suy nghĩ về việc mình cần nạp đủ dinh dưỡng và ngừng ăn khi đã no.

Tôi đã tham dự một lớp học lái xe để lấy bằng lái khi tôi 50 tuổi. Một người thanh niên ở nhóm khác đã hỏi tôi làm sao tôi lại có thể đi nhanh như thế. Tôi đã trả lời rằng: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công và năm nay tôi 50 tuổi rồi.” Họ không thể tin được điều này. Một người nói rằng: “Mẹ tôi chỉ khoảng 44 tuổi thôi và nhìn bà trông còn già hơn ông và có nhiều vấn đề sức khoẻ.” Một thanh niên khác cũng nói: “Mẹ tôi cũng như vậy.” Khi chúng tôi tập lái, họ đều ngạc nhiên vì chân và cánh tay của tôi rất linh động và tôi luôn tỉnh táo. Khi chúng tôi phải ra ngoài thực hành chạy trên đường, một thanh niên đã nói rằng: “Thật sự là những người đàn ông lớn tuổi rất khó có thể đỗ bài thi này. Có lẽ ông sẽ phải trả thêm tiền để mua bằng lái đấy.” Tôi nói rằng tôi sẽ thi một cách thực chất và sẽ đỗ thôi. Tôi nghĩ rằng đồng tiền tôi kiếm được là tài nguyên của Đại Pháp và tôi không nên hoang phí. Do đó, tôi đã đỗ tất cả các bài thi và tôi đã nói với cậu thanh niên rằng: “Tu luyện Đại Pháp sẽ cho người ta một đầu óc thanh tỉnh.”

Một lần nọ tôi phát hiện mình đang bị rụng tóc, và tôi có thể nhìn thấy da đầu của mình. Sau đó tôi liền thêm vào một niệm khi phát chính niệm: Tôi sẽ thanh trừ bất kỳ nhân tố nào ở các không gian khác đang bức hại thân thể của tôi và làm tôi rụng tóc và loại bỏ, triệt tiêu các vật chất bất hảo ra khỏi cơ thể của mình. Sau khi làm như vậy nhiều lần, tóc tôi đã không bị rụng nữa và nó lại trở lại bình thường.

Nhiều lần tôi đọc các bài chia sẻ trên máy tính, các từ ngữ đều bị mờ và dường như tôi cần phải đeo kính hai tròng. Có một người lớn tuổi nói rằng những người bắt đầu đến tuổi 48 sẽ cần đeo kính hai tròng. Tuy nhiên, tôi đã nghĩ rằng điều đó chỉ áp dụng cho người thường, không phải cho đệ tử Đại Pháp.

Sư phụ cũng giảng:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã không thừa nhận việc mình có vấn đề về thị giác và đã phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố và vật chất bất hảo đã làm mắt tôi bị mờ đi. Bây giờ tôi đã có thể nhìn thấy cả những chi tiết rất nhỏ, kể cả chân của con kiến.

Miễn là Chính Pháp cần gì thì tôi sẽ làm điều đó. Tôi có thể lái xe dễ dàng như một người thanh niên, với đầu óc minh mẫn và nhanh nhạy. Tôi không bao giờ trì hoãn làm ba việc.

Tôi rất biết ơn về mọi thứ mà Sư phụ đã ban cho tôi, và tôi đã hoà tan trong Pháp. Tôi đã học thuộc Chuyển Pháp Luân khoảng 27 lần. Tôi bắt đầu một ngày của mình bằng việc ghi nhớ Pháp, và càng nhớ Pháp nhiều thì đầu óc tôi càng thanh tỉnh. Tôi kiên trì phát chính niệm bốn lần một ngày. Đôi khi tôi phát thêm vài lần, thêm bốn hoặc năm lần trong ngày.

Chúng ta là các đệ tử Đại Pháp đang bước đi trên con đường thần thánh, mang theo sứ mệnh và trách nhiệm vĩ đại. Chúng ta nên làm ba việc mỗi ngày và coi đó là ưu tiên hàng đầu. Chúng ta không nên có quan niệm về “tuổi già” và giới hạn bản thân mình, không thể phí bất kỳ một phút nào trong thời gian quý báu mà Sư phụ đã cho chúng ta. Chúng ta nên làm theo Sư phụ, làm ba việc thật tốt và trở về nhà cùng Sư phụ.

Xin được kết lại bằng một đoạn thơ trong Hồng Ngâm II:

“Thùy thị thiên chi chủ
Tầng tầng ly Pháp đồ
Tự mệnh chủ thiên khung
Quy vị kỳ dĩ cận
Khán thùy hoàn hồ đồ (Vô mê)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/21/破除“老”的观念-272282.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/14/139668.html

Đăng ngày 10-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share