Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-12-2008] Người phụ đạo viên nơi tập công của chúng tôi, mà tôi gọi là “Bà chị” luôn luôn giữ một tâm hồn rộng mở khi chị hỗ trợ các học viên trong sự tu luyện của họ. Tuy nhiên, điều này đã làm cho nhiều học viên thần tượng hoá và sùng bái chị, và họ luôn tìm kiếm lời khuyên của chị khi khổ nạn phát sinh. Nhưng tôi nghĩ cách cư xử của chị không phù hợp với những tiêu chuẩn của Pháp và có thể dễ dàng dẫn các học viên đi lạc đường. Khi chúng tôi tổ chức học Pháp nhóm, tôi đã muốn hỏi trực tiếp chị để chị thay đổi cách nghĩ, nhưng có vẻ như không bao giờ thực hiện được.

Trong suốt buổi thảo luận của nhóm, nếu tôi nói điều gì, các học viên khác nhanh chóng chỉ ra thiếu sót của tôi, thậm trí trước khi Bà chị có thời gian để trả lời. Mỗi lần Bà chị chỉ mỉm cười và nói: “Đúng vậy bởi vì Pháp quá thâm sâu và mọi thứ được bao quát bởi Pháp.” Tôi không chỉ không có cơ hội để chỉnh sửa chị, mà nó cũng làm cho tôi thậm trí cảm thấy khó chịu hơn bên trong. Sau những lần thảo luận như vậy, tôi thường nghe các học viên khác nói sau lưng chị, và họ cũng nói về chị đang làm cho các học viên lầm đường lạc lối và huỷ hoại sự tu luyện của họ như thế nào. Tôi cảm thấy thoải mái và vui mừng vì tôi đã tìm thấy những học viên có suy nghĩ như mình. Sau đó, những học viên này và tôi thường ngồi tụm lại với nhau để nói về điều mà Bà chị đã nói, và nói về hiện tượng mới mà chị đã nhìn thấy và nói với các bạn đồng tu. Chúng tôi cũng nói về những dự án mà Bà chị và các học viên khác đang làm mà chúng tôi cảm thấy không phù hợp với Pháp. Loại hành vi người thường “công kích sau lưng” này đã tạo ra những khoảng cách lớn trong các học viên.

Một hôm, tôi bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó. Chẳng phải điều này là an bài của cựu thế lực sao? Chúng tôi đang đóng vai trò phao tin đồn đại. Một học viên nghe thấy điều gì đó về hành xử của một phụ đạo viên không phù hợp với Pháp và nói nó với học viên khác, và học viên đó đã truyền điều đó cho học viên khác nữa, và vân vân…Cuối cùng, chuyện ngồi lê đôi mách này đã vật chất hoá thành điều gì đó thực sự và đã in sâu chắc vào đầu của các học viên. Chúng tôi đã không nhận ra rằng chúng tôi đã rơi vào an bài của cựu thế lực. Một vài học viên thậm trí đi xa tới mức đưa những sự kiện này lên một trang web, với ý định giúp sửa chữa lỗi lầm của Bà chị và các bạn đồng tu, để họ có thể tìm ra con đường đúng đắn của họ và tiến lên theo tiến trình Chính Pháp. Nhưng điều này đã không giúp giải quyết vấn đề. Thay vào đó, nó thậm trí đã tạo ra những khoảng cách lớn hơn giữa chúng tôi. Trong một thời gian tôi đã cảm thấy rất tồi tệ. Vì tôi đã không thể làm gì để sửa chữa tổn thất, tôi chỉ nhìn vào bên trong và giữ không cho bản thân và các học viên khác gây ra thêm bất kể tổn thất nào nữa.

Tâm tôi luôn sáng lên sau khi học Pháp tinh tấn, đặc biệt sau khi xem đĩa DVD “Giảng Pháp cho các học viên Châu Úc”. Bây giờ tôi có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ sự việc xảy ra, và nhìn thấy rõ ràng cách mà tôi đã chấp nhận và đi theo con đường quá khứ của tôi như thế nào. Sau bao nhiêu năm, tại sao tôi vẫn không thể thoát khỏi chấp trước “chứng thực bản thân” của tôi với các học viên trong nhóm học Pháp? Tôi có phải thực sự làm điều này không? Những lời của Sư Phụ đã thức tỉnh tôi, và tôi lập tức phát chính niệm để tiêu trừ các chấp trước của tôi vào tư cách đạo đức hành xử của Bà chị. Khi tôi nhận ra rằng nó thực sự không phải là vấn đề khi Bà chị là đúng hay sai, tôi đã có thể dùng tâm thanh tịnh và từ bi của mình để chỉ ra những thiếu sót của chị.

Dùng tâm từ bi của mình, tôi nói với chị: “ Bà chị, chị đã nói một trong những đệ tử thân cận nhất của Sư Phụ đã nói với chị làm điều này điều nọ. Điều này thật rất nguy hiểm. Một người chân tu sẽ không làm điều đó. Đó là để nói rằng, chị đang chứng thực bản thân mình chứ không phải chứng thực Pháp.”. Tôi đã tham chiếu tới một vài bài giảng Pháp của Sư Phụ để giúp giải thích rõ hơn, và nói: “Sư Phụ nói chúng ta phải có trách nhiệm với Pháp và trách nhiệm với các bạn đồng tu. Tôi nói điều này với chị là vì chị. Nếu tôi không nói điều này với chị, khi chúng ta đạt viên mãn, tôi sẽ không thể đối mặt với chị, cũng không thể đối mặt với những chúng sinh mà đang trông đợi chị cứu họ.” Sau đó tôi đã hết lòng chỉ ra cho chị tất cả những điều chị đã làm mà không phù hợp với tiêu chuẩn của Pháp. Chị đã vui mừng nắm tay tôi và nói: “Đúng, đúng, điều mà cô nói hoàn toàn đúng. Tôi cũng là một học viên và tôi đã mắc nhiều lỗi lầm. Tôi phải đối diện với sự trừng phạt riêng của bản thân và cũng đột phá qua mỗi một trong những cản trở của mình.” Chúng tôi đã nắm chặt tay nhau trong nước mắt, chúng tôi cảm thấy một dòng ấm áp chạy trong tâm chúng tôi. Đây là lần đầu tiên tôi cảm giác được sự gần gũi giữa chúng tôi, và tôi đã nhớ lại tất cả những điều tốt mà chị đã làm cho Đại Pháp.

Chỉ với tâm từ bi, chúng ta mới có thể đột phá qua những rào cản và có thể giúp các học viên khác qua việc chỉ ra những thiếu sót của họ để chúng ta có thể cùng nhau tiến lên trong Pháp. Nếu tất cả chúng ta đều có thể tiến bước trong tu luyện, thì cựu thế lực sẽ không thể dùng những sơ hở, khoảng cách của chúng ta để chia cắt chúng ta. Như vậy chúng ta sẽ không sợ hãi và có thể trở thành một thể mạnh mẽ hơn. Qua toàn bộ quan hệ của tôi với Bà chị, tôi đã giữ tâm trong sạch nhất của mình, không phê bình. Tôi chỉ cố gắng có trách nhiệm với Pháp và với các bạn đồng tu.Sau sự việc này, tôi đã có một giấc mơ. Tôi mơ thấy tôi đang trèo lên một núi cao và nhanh chóng lên tới đỉnh núi. Tôi đã đứng trên đỉnh và những đám đông phía dưới đã hoan hô cổ vũ tôi! Sau đó tôi biết đó là Sư Phụ đang khuyến khích tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/12/1/190716.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/12/15/103002.html
Đăng ngày 19-12-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share