Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-2-2013] Gần đây, ba học viên Pháp Luân Đại Pháp ở địa phương chúng tôi đã bị can nhiễu nghiêm trọng. Tuy nhiên, được Sư phụ từ bi trợ giúp, các học viên đã phối hợp, gia trì chính niệm, và hành động một cách vô vị kỷ và đã vượt qua được can nhiễu. Chính niệm chính hành của các học viên bị can nhiễu đóng vai trò to lớn trong tu luyện cá nhân của các học viên địa phương cũng như trong chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh.

Học viên L

Học viên L, trong độ tuổi 40, đã đi dự đám cưới của cháu trai vào ngày 05 tháng 10. Vào lúc 09 giờ đêm trước đó, người cháu trai muốn nhuộm tóc cho cô ấy để trông trẻ hơn. Học viên L, nghĩ rằng việc đó thật phiền nhiễu và chắc chắn là không cần thiết, ban đầu đã tìm lý do mà nói rằng: “Dì bị dị ứng nếu dì nhuộm tóc”. Tuy nhiên, bị họ hàng thuyết phục, cô ấy cuối cùng cũng nhuộm tóc. Ngay trước khi nhuộm tóc, cô ấy bị trầy xước trên đỉnh đầu bởi một cành cây. Bảy ngày sau cả cổ và mặt cô ấy bị sưng lên. Đầu và cổ cô ấy bị ngứa khủng khiếp. Hai ngày sau đó mặt cô ấy chảy xuống những chất lỏng màu vàng, và mắt cô ấy bị sưng đến nỗi không thể mở ra được. Mặt cô ấy tím ngắt và sưng phù, và cổ cô ấy sưng to bằng khuôn mặt. Trông cô ấy rất đáng sợ.

Hàng xóm nhìn cô và nói: “Chị bị dị ứng do nhuộm tóc. Tốt hơn hết là chị hãy đi đến bệnh viện, nếu không tính mạng chị sẽ bị nguy hiểm!” Sau đó học viên này ngộ ra rằng ý niệm của cô ấy đã không chính và cô ấy nên loại bỏ chấp trước vào tình. Tà ác đã lợi dụng sơ hở và can nhiễu cô ấy.

Tuy nhiên, cô ấy đã không phủ nhận tà ác hay nhờ các học viên khác giúp đỡ. Cô ấy chỉ nghĩ rằng, miễn là cô ấy có Sư phụ và Pháp, cô ấy sẽ ổn. Cô ấy không muốn làm phiền các học viên khác, và cô ấy muốn tự giải quyết. Vì vậy cô ấy bị can nhiễu lần nữa. Cháu gái cô ấy mời bác sỹ đến để chữa trị. Trước sự kiên quyết của họ và chấp trước giữ thể diện của mình, dù không muốn tiêm, cô ấy để bác sỹ tiêm cho mình hai mũi. Hai ngày sau tình trạng của cô trở nên tồi tệ hơn. Sau đó một học viên đến nhà cô ấy, thấy tình trạng của cô ấy và gọi thêm một học viên khác. Đêm hôm đó, sáu người trong số đó đã đến nhà cô ấy, chia sẻ những thể ngộ về Pháp, và phát chính niệm để tiêu trừ tà ác đang can nhiễu học viên này. Có khoảng 12 học viên đã phát chính niệm từ 09 giờ tối đến quá nửa đêm. Cứ một tiếng họ lại phát chính niệm khoảng hơn nửa giờ. Mỗi lần họ phát chính niệm xong, học viên L có thể cảm thấy các vật chất xấu giảm đi. Cô ấy cũng có thể nghe thấy cái gì đó “đang bay biến đi.” Tất cả họ có thể cảm thấy trường năng lượng xung quanh họ rất mạnh. Sau khi họ kết thúc phát chính niệm, học viên L cảm thấy mặt và cơ thể mình rất nhẹ và cô có thể nhìn rõ hơn.

Ngày hôm sau, các học viên địa phương phát chính niệm gần như cả ngày. Ngày tiếp theo khi các học viên từ thị trấn đến gặp cô ấy, vết sưng của cô ấy đã xẹp xuống, và chỉ còn hai điểm nhỏ. Sau khoảng sáu, bảy ngày cô ấy đã hoàn toàn lành lặn. Hàng xóm của cô ấy thấy rằng cô ấy đã hồi phục nhanh và băn khoăn không biết tại sao. Sau đó cô ấy kể cho họ nghe chuyện gì đã xảy ra. Tất cả hàng xóm của cô ấy nói: “Thật sự là một phép màu, thật không thể tin được!”

Học viên Z

Vài ngày sau đó, một chuyện khác đã xảy ra.

Để chào mừng 20 năm ngày Sư phụ truyền Pháp, các học viên địa phương đã chuẩn bị cho hai sự kiện. Một là lễ chúc mừng vào đêm của Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới. Một sự kiện khác là, trước đó, chúng tôi cùng nhau chứng thực Pháp và giảng chân tướng cho mọi người trong thị trấn của chúng tôi và khu vực lân cận. Sau khi một vài học viên thảo luận về điều đó, đã là 06 giờ tối, và không còn nhiều thời gian. Họ phải mang băng rôn và giấy dán đến nhóm học Pháp ở các làng khác nhau. Học viên Z chịu trách nhiệm về những ngôi làng ở xa hơn, và mãi cho đến 09 giờ tối cô ấy mới hoàn thành. Vào lúc đó, các học viên địa phương đang học Pháp. Khi một học viên nhìn thấy Z, anh ấy hỏi: “Làm sao mà tôi lại thấy rất vui khi gặp chị tối nay?” Học viên Z trả lời: “Phần biết của anh chắc chắn biết tại sao tôi đến đây.” Sau khi họ biết tại sao Z đã đến, tất cả họ đều hồ hởi và nói: “Chắc chắn rồi, chúng tôi sẽ làm việc đó!”

Sáng sớm hôm sau, Z đang đi về nhà bằng xe đạp điện. Ngay khi đi khỏi làng, cô ấy phải đi xuống đồi. Vì đi nhanh và đường ghập ghềnh, cô ấy bị ngã xuống một con mương. Cô ấy bật dậy và bắt đầu kêu lên: “Sư phụ, xin hãy giúp con! Hoàn toàn phủ nhận an bài của cựu thế lực!” Mặt cô ấy đầy bùn, mũi và miệng cô ấy chảy máu, và điều tồi tệ nhất là, vai phải của cô ấy dường như bị trật. Cô ấy không thể nâng đầu hoặc cử động vai hay cánh tay. Thậm chí ngón tay của cô ấy cũng tê cứng.

Một nông dân đi ngang qua đã kéo cô ấy ra khỏi mương. Anh ấy cũng giúp cô nhặt các bộ phận của xe đạp và lắp chúng lại. Anh ấy nói: “Hãy gọi cho gia đình chị, để họ biết chị đang ở đâu và có thể đến đón chị về.” Học viên Z bắt đầu xin Sư phụ giúp đỡ bằng cách nói: “Miễn là con có thể với tới tay lái, con có thể đi xe đạp về nhà.” Với tất cả sức mạnh, cuối cùng cô cũng cầm được tay lái và bắt đầu đi về. Trên đường về, cô nghĩ về Pháp Sư phụ giảng. Ngay khi có bất kỳ ý niệm xấu nào, cô ấy đều cố gắng loại bỏ nó. Cô cũng nghĩ về những gì Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Những Pháp thân của tôi điều gì cũng biết; chư vị nghĩ gì họ đều biết; điều gì họ cũng có thể làm được.”

Cô ấy hoàn toàn ở trong Pháp.

Cô đã ở cách nhà 20 km. Cô phải đi qua năm ngôi làng. Có rất nhiều ô tô trên đường. Cô ấy nghĩ, “Sư phụ, xin hãy làm cho tất cả các phương tiện tránh xa con, bởi vì nếu con dừng lại hay xuống xe, con không thể lại lên xe được nữa.” Các ngón tay và cánh tay của cô ấy bị thương nặng. Với sự bảo vệ từ bi của Sư phụ, dù cô ấy đi đâu, các phương tiện đang chở nước đều nhường đường cho cô ấy. Một số thì rẽ sang hướng khác trước một đoạn, cứ như là được sắp đặt vậy. Cô ấy về đến nhà bình an vô sự, nhưng cô ấy không thể xuống xe. Chồng cô nhìn thấy mặt vợ dính đầy bùn, và trên miệng và mũi cô có vệt máu khô. Nhìn thấy cô ấy đang đau đớn, anh ấy nhanh chóng đỡ lấy xe. Z nói, “Anh hãy gọi học viên W và M và bảo họ đến nhà chúng ta để phát chính niệm!” Khi anh ấy gọi cho W, tình cờ cô ấy lại đang ở nhà của M. Cả hai đi đến đó. Tất cả điều này là sự an bài của Sư phụ. Khi M nhìn thấy học viên Z bị thương nghiêm trọng, anh ấy tự nhủ, “Ồ, làm sao lại có thể như thế?” Nhưng anh nhanh chóng phủ nhận ý niệm này và nghĩ, “Đây là can nhiễu của cựu thế lực!” Khi cả ba cùng phát chính niệm, học viên M cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Sư phụ, đệ tử của Ngài thiếu chính niệm; xin hãy gia trì cho con!” Ngay sau ý niệm này, M cảm thấy một dòng ấm áp chảy từ trên đỉnh đầu xuống khắp cơ thể. Cứ như thể là anh ấy đang ngồi trong không trung. Nước mắt anh ấy rơi trên má và anh cảm thấy rất biết ơn Sư phụ! Sau khi họ phát chính niệm trong một tiếng, Z có thể cử động các ngón tay. Học viên W nói, “Chúng ta hãy học Pháp!” Khi học viên M bảo W đưa sách cho Z, học viên W nói Z nên tự đi lấy sách để hoàn toàn phủ nhận an bài của cựu thế lực và khôngthừa nhận chúng. Thực ra, Z vẫn rất đau. Cô ấy không thể nâng cánh tay hoặc bẻ cong nó, vì vậy cô ấy phải cố gắng rất nhiều, và cô không thể đứng dậy trong hai lần đầu tiên. Sau đó cô ấy đi đến cầm lấy quyển sách. Sau khi họ học xong Luận Ngữ, họ bắt đầu học Bài giảng thứ nhất trong Chuyển Pháp Luân. Bởi vì Z không được học hành, cô ấy không thể đọc bình thường như học viên W và M. Tuy nhiên, lần này, cô ấy đọc rất tốt. Cô ấy đọc rõ ràng, không mắc lỗi, và còn đọc to hơn cả W và M. Học viên Z biết rằng Sư phụ đang gia trì cho cô ấy.

Vào buổi trưa, vài học viên đến phát chính niệm và học Pháp cùng nhau. Học viên Z đọc:

“Người trên 50 tuổi bị xe hơi lôi đi xa như thế, bị ngã xuống đất. Hỏi bị thương ở đâu? Đâu cũng bị thương hết, nằm ở đó không dậy.”

Nước mắt lăn trên má và cô ấy nói, “Con đang ở độ tuổi 50. Nếu con không tu luyện Đại Pháp, có lẽ từ bây giờ con đã phải nằm trên giường. Con không có lời nào để diễn tả sự biết ơn sâu sắc với Sư phụ. Con xin cúi lạy Sư phụ!” Sư phụ giảng:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau” (Chuyển Pháp Luân)

Với sự bảo vệ từ bi của Sư phụ, và sự phối hợp giữa các học viên, cuối cùng học viên Z đã tạo nên sự đột phá, ngày hôm sau cánh tay cô ấy đã trở lại bình thường.

Học viên A

Sự việc thứ ba xảy ra hai tháng sau.

Trong địa phương chúng tôi, một học viên lớn tuổi xuất hiện nghiệp bệnh nghiêm trọng. Sáu trong số các học viên địa phương chúng tôi đi xe máy đến nhà của học viên này, dự định chia sẻ với anh ấy và giúp anh phát chính niệm. Một chiếc xe máy đi rất nhanh. Chiếc kia chở học viên A, 63 tuổi; học viên B (vợ của A); và học viên C, 72 tuổi. Khi gần đến nơi, họ chuẩn bị đi qua cầu thì một chiếc ô tô lao về phía họ, chiếm phần đường ở giữa. Để tránh va chạm, họ đánh lái sang bên đường và thay vì đạp phanh họ lại nhấn vào ga. Chiếc xe máy đổ xuống đường, và ba học viên bị hất tung lên không và rơi xuống đất.

Học viên A bị văng đi xa nhất, hơn mười mét. Học viên C bị xước mặt và toàn thân, trong khi cùi trỏ của học viên B bị rách và lộ cả cơ và vết thương ở quai hàm của bà ấy sâu đến nỗi lộ cả gân. Học viên A bất tỉnh ngay lập tức. Ngoài nhiều vết thương, trên bề mặt, nghiêm trọng hơn là đầu của ông ấy mềm ra, học viên B và C không cảm nhận được hộp sọ của ông ấy. Ông ấy có một vết rách lớn đến nỗi máu chảy ra rất nhiều. B và C bắt đầu nghĩ: “Sư phụ, xin hãy giúp chúng con!” Họ gọi tên A rất to và nói với ông ấy: “Anh phải biết anh đang làm gì ở đây – Anh đang tu luyện Đại Pháp! Có Sư phụ và Pháp ở đây, chúng ta không sợ!” Cả hai rất bình tĩnh, không lo lắng và hoàn toàn tin vào Sư phụ và tin rằng học viên A sẽ ổn. Rất nhiều người qua đường nhanh chóng vây xung quanh, và một vài người nói: “Đưa anh ta tới bệnh viện nếu không anh ta chết mất!” Một số bắt đầu gọi số cấp cứu, nhưng B nói: “Không cần phải gọi cấp cứu, và chúng tôi không cần đi tới bệnh viện. Tất cả những gì chúng tôi cần là hãy mang chúng tôi vào thị trấn.” (Trong thị trấn có rất nhiều học viên.)

Một điều kỳ diệu đã xảy ra lúc đó. Người thường đó đã gọi số cấp cứu hai lần và không thể kết nối. Ba học viên đi trước đã không nhìn thấy A, B và C vì vậy họ gọi cho một trong số họ để tìm xem họ ở đâu. Học viên B nói họ bị tai nạn trên cầu. Ba học viên nhanh chóng quay lại nơi họ bị tai nạn. Khi họ đến đó, ý niệm đầu tiên của họ là: “Với Sư phụ và Pháp ở đây, chúng ta không sợ gì cả. Chúng ta hoàn toàn phủ nhận an bài của cựu thế lực.” Họ cũng gọi cho các học viên trong thị trấn để bảo họ cùng phát chính niệm và xin Sư phụ gia trì. Ngay khi các học viên trong thị trấn nhận được điện thoại, họ ngừng làm các công việc và đi đến nhà một học viên để phát chính niệm tập thể. Một số học viên đã vẫy vài chiếc ô tô để xin cho học viên A đi nhờ, nhưng ngay khi lái xe nhìn thấy A trong tình trạng như vậy, không ai trong số họ dám cho A đi nhờ xe.

Cuối cùng một bác sỹ đi qua. Ông ấy ra khỏi xe và kiểm tra tình trạng của A, chân của A cử động và mắt có thể nháy, dù anh vẫn đang bất tỉnh. Bác sỹ đồng ý đưa A quay về thị trấn. Tất cả các học viên đều chân thành cảm ơn vị bác sỹ. Trên đường đi, học viên A đã bị mê sảng. Các học viên đi cùng A liên tục phát chính niệm và xin Sư phụ giúp đỡ. Khi họ dừng lại nhà của một học viên, tình cờ đó là nơi các học viên đang phát chính niệm tập thể. Mọi thứ diễn ra theo an bài của Sư phụ.

Khi học viên A được mang vào phòng, không ai trong số các học viên đang phát chính niệm trong phòng hỏi về tình trạng của A hoặc ông ấy đã bị tai nạn như thế nào. Họ cũng không sợ hãi. Tất cả họ cùng phát chính niệm theo nhóm. Học viên A vẫn bất tỉnh. Một học viên chịu trách nhiệm đánh thức chủ ý thức của ông ấy bằng cách gọi tên ông ấy, hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, và niệm khẩu quyết phát chính niệm, trong khi các học viên khác liên tục phát chính niệm. Nhưng A vẫn mê sảng. Một học viên đứng trước mặt ông ấy, gọi tên ông, và nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Với Sư phụ và Pháp ở đây, anh là đệ tử của Sư phụ, anh không thể đi!” Học viên A đôi khi đồng ý nhưng không dứt khoát.

Gần trưa, ba học viên từ ngoài thị trấn vốn dự định đến chia sẻ kinh nghiệm tu luyện gần đây với các học viên, đã đến nơi. Họ không nói một lời và lao ngay vào giúp cứu sống A. Đây chẳng phải là một ví dụ khác về sự an bài chi tiết của Sư phụ từ bi sao? Một học viên đề nghị và tất cả đồng ý rằng, bên cạnh việc để ai đó coi sóc học viên A và không để ông ấy ngủ mất, họ sẽ viết một câu để phát chính niệm tập thể. Đến lúc phát chính niệm, một học viên có giọng nói to và rõ ràng sẽ đọc nó. Khi niệm khẩu quyết phát chính niệm, mọi người cùng nhau niệm. Sau vài giờ, học viên A không khá hơn, vì vậy các học viên nghĩ đến Pháp Sư phụ giảng về “thiện giải.” Ai đó đã lấy sách ra để đọc, khi tà ác điều khiển miệng của học viên A nói: “Đừng đọc nữa. Miễn là anh biết nó, thế là được rồi.” Các học viên nói: “Anh là học viên Đại Pháp, anh đang tu luyện Đại Pháp!” Tà ác đáp lại: “Tại sao tôi tu luyện Đại Pháp, tôi từ bỏ rồi, và tôi đã đến thế giới của tà ác rồi.” Họ không bị dao động bởi những giả ngôn và đọc cho A chín lần đoạn Pháp về thiện giải. Sau khi đọc đến lần thứ ba, họ có thể cảm nhận rõ ràng rằng các học viên đang phát chính niệm có tâm tranh đấu. Sau đó, thông qua việc chia sẻ, càng đọc, họ lại càng đọc bình tâm hơn. Tâm thiện thực sự xuất ra từ sâu trong tâm họ. Các học viên cũng cảm nhận sâu sắc sự từ bi của Sư phụ với chúng sinh. Trường không gian của họ rất thanh tịnh và vài học viên rơi nước mắt.

Một học viên ngồi cạnh A nói với ông ấy: “Bất kể ai cần thiện giải, chúng tôi đều đã làm điều đó. Miễn là anh lập tức rời khỏi cơ thể của học viên này và để chủ ý thức của anh ta quay lại, anh sẽ có một tương lai tốt đẹp.” Tà ác đáp lại một cách u mê: “Được thôi.” Một học viên trở nên mất kiên nhẫn và tàn nhẫn nói: “Nếu ngươi không đi chúng ta sẽ phát chính niệm để thanh trừ ngươi.” Bất ngờ, tà ác khẳng định, “Thế thì ta sẽ không đi. Nếu muốn tiêu trừ ta, hãy làm đi!” Học viên Z cũng nói cô ấy sẽ tiêu trừ nó. Nó cãi lại và nói: “Cô đang nói về tôi à? Cô cũng vậy phải không?” Nó không phục và lắc người. Lúc đó, các học viên nhận ra rằng họ nên tốt bụng, bình tĩnh và từ bi, và họ không nên lo lắng hoặc có tâm tranh đấu. Giống như Sư phụ đã giảng:

“các vị muốn có thể cứu tôi, các vị phải có thể đạt tới tầng thứ của tôi mới được, các vị phải có uy đức ấy, các vị mới có thể cứu tôi được. Các vị không có uy đức ấy, các vị không đạt đến cao như tôi, thì cứu tôi sao đây?” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp- Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)

Một học viên khác nói với nó: “Phật Pháp từ bi nhưng cũng rất uy nghiêm. Nếu ngươi không muốn thiện giải, vô lượng chúng sinh phía sau ngươi sẽ đối mặt với sự tiêu hủy từng tầng từng tầng, và điều đó thật sự kinh khủng. Nếu ngươi đồng ý thiện giải, tương lai của ngươi sẽ rất tốt đẹp, và ngươi có thể lựa chọn là chúng sinh trong bất kỳ thế giới nào của chúng ta.” Học viên này cũng đọc Pháp Sư phụ giảng về thiện giải ba lần, và hỏi tà ác: “Người đồng ý thiện giải chứ?” Nó trả lời: “Chắc chắn, ta sẽ đi, ngày mai ta sẽ đi. Ngày mai ta đi có được không?” Học viên A nói: “Điều đó không thể. Ngươi phải đi ngay!” Họ cũng gọi chủ ý thức của học viên A.

Sau bữa tối, ông ấy đã khá hơn. Nhưng sau khi ăn xong, ông ấy lại bị bất tỉnh. Họ nhận ra rằng tà ác không muốn rời khỏi cơ thể học viên A và vẫn muốn kiểm soát ông. Họ không động tâm mà chính niệm còn mạnh hơn. Họ đọc Chuyển Pháp Luân cùng nhau và tịnh không một chấp trước, tất cả đều cảm giác một trường năng lượng mạnh mẽ, và toàn bộ căn phòng tràn ngập các vật chất cao năng lượng. Trường năng lượng trong không gian khác thậm chí còn mạnh hơn, đó thực sự là ví dụ của, “Chấn động ‘thế giới mười phương’”(Chuyển Pháp Luân). Tà ác gắn lên cơ thể A đã không thể đứng được và nói: “Các người đang làm gì ở đây? Ta có thể đi vào ngày mai chứ?” Nó xin sử dụng nhà vệ sinh ở bên ngoài. Khi một học viên giúp A ra bên ngoài thì nó nói: “Ta không muốn dùng nhà vệ sinh, ta chỉ muốn ra ngoài đi dạo.” Học viên này nhận ra là tà ác rất ranh ma và đã lừa dối tất cả họ. Nó lẩn tránh khi sắp bị tiêu trừ bởi trường năng lượng mạnh mẽ trong phòng. Vì vậy anh ấy nhanh chóng mang A vào phòng. Qua sự thể hiện của học viên A, tà ác rất ngoan cố. Sau khi đã thống nhất, chúng tôi liên tục phát chính niệm, không cho tà ác cơ hội. Chúng tôi tiếp tục học Pháp của Sư phụ cho đến nửa đêm khi phát chính niệm xong. Hai học viên chăm sóc A, trong khi những người còn lại thay phiên nhau phát chính niệm và không ngừng một giây.

Sáng hôm sau, khi một học viên bắt đầu phát chính niệm cho A, anh ấy thấy rằng tà ác kiểm soát A đã bỏ đi. Học viên A đã tỉnh táo hơn, tình trạng của anh ấy được cải thiện, nhưng trí nhớ của anh ấy chưa phục hồi. Bên cạnh việc các học viên phát chính niệm từng giờ, chúng tôi cũng bảo A phát chính niệm, và bảo anh ấy niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và “Tôi là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí.” Lúc đó A chỉ nói. “Pháp Luân Đại Pháp” mà không nói “hảo” và chỉ nói “đệ tử” mà không nói “Sư phụ.” Sau khi các học viên liên tục giúp ông ấy nói cả câu, cuối cùng học viên A đã có thể nói  rõ ràng, và ông đã khá hơn.

Những người thân của A, B và C không phải là học viên. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, họ không về nhà hay nhắn nhủ với gia đình. Tất cả họ đều lo sợ gia đình can nhiễu. Tuy nhiên, chiều ngày thứ tư, cháu trai và con gái của A và B đến và tìm được họ. Lúc đó, nhiều học viên đang học Pháp và phát chính niệm. Ngay khi cháu trai họ bước vào phòng và nhìn thấy học viên A và B bị thương, cậu ta không thể giữ được bình tĩnh. Cậu khăng khăng đưa họ vào viện, nếu không cậu sẽ không đi. Học viên là chủ nhà nói với cậu ấy: “Họ đều khá hơn rồi. Họ chỉ bị thương nhẹ thôi. Nếu cháu muốn mang họ đến bệnh viện, nó có thể làm mọi thứ tồi tệ hơn.” Cậu ta không nghe lời cô ấy chút nào. Tuy nhiên, học viên này có chính niệm mạnh, cô ấy không bỏ cuộc hoặc sợ trách nhiệm. Cô ấy khăng khăng là họ sẽ không đi với cậu ấy. Đã đến lúc phát chính niệm, nên cô ấy nói: “Chúng ta hãy phát chính niệm.” Tất cả chúng tôi bắt đầu phát chính niệm hướng đến tà ác và các nhân tố tà ác phía sau cháu trai họ nhanh chóng bị tiêu trừ. Cậu ta đi ra ngay khi chúng tôi bắt đầu phát chính niệm. Hai mươi phút sau, cậu ấy quay lại, như một người hoàn toàn khác. Cả thái độ và giọng nói của cậu đã mềm mỏng hơn. Cậu ấy nói: “Hãy để ông bà ở đây. Cháu sẽ quay lại trong vài ngày nữa.” Cậu cũng bảo mẹ ở lại một đêm, vì mẹ cậu cũng là một học viên. Học viên C, bị thương nhẹ hơn, về nhà sau bốn ngày. Vào ngày thứ sáu, con trai của học viên A và B đến gặp họ để nói về việc mang họ về nhà. Họ dường như khá hơn nhiều và gần như bình thường. Vào ngày thứ bảy, họ chỉ còn lại vết xước nhỏ trên mặt và người thân của họ đưa họ về nhà.

Điều cần chú ý là, vào buổi sáng xảy ra tai nạn, học viên A và B đã cãi nhau. A đã thất vọng đến nỗi đã nói: “Tôi sẽ không tu luyện nữa. Được chứ?” Ông ấy đã bị dùi vào sơ hở vì những gì mình nói ra. Tu luyện là việc nghiêm túc. Càng về cuối, nó càng nghiêm túc. Khi một người có chấp trước mạnh, cựu thế lực sẽ nhìn vào người đó và lợi dụng sơ hở để can nhiễu.

Sau khi A và B về nhà, gia đình, bạn bè, hàng xóm của họ nghe nói họ đã bị một tai nạn nghiêm trọng nhưng đã hồi phục rất nhanh. Họ nói: “Thật không thể tin được. Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu!” Cháu trai họ hối hận về thái độ cư xử đêm hôm đó. Sau khi chứng kiến phép màu của Đại Pháp, cậu ta bắt đầu tin vào Sư phụ và Đại Pháp và giữ một tấm bùa bên mình.

Những tai nạn này đều nguy hiểm, nhưng tất cả các học viên đã vượt qua, điều đó lần nữa minh chứng cho sự kỳ diệu của Đại Pháp. Ngoài ra, các học viên địa phương đã thật sự ngộ ra rằng, là học viên, chúng ta cần tuân theo yêu cầu của Pháp mọi lúc, tin vào Sư phụ và Đại Pháp và dù phải đối mặt với điều gì, và có chính niệm. Ngoài ra, tất cả chúng ta cần phối hợp cùng nhau. Sư phụ giảng trong “Thế nào là Đệ tử Đại Pháp”:

“Chư vị biết không? Đệ tử Đại Pháp, chính niệm của chư vị có tác dụng. Tác dụng mà từng cá nhân chư vị hợp với nhau là cự đại vô tỷ”.

“Lực lượng lớn nhường ấy! Một đệ tử Đại Pháp, nếu chính niệm của chư vị mạnh phi thường, sức mạnh có thể xẻ núi, một niệm là làm xong”.

Sư phụ giảng ở cuối bài giảng:

“Hy vọng mọi người thật sự có thể phối hợp tốt, chính niệm đủ, gặp phải việc thì hướng nội tìm, chính là giống như nhiệt tình lúc mới bước vào tu luyện”.

“Tôi muốn thấy mọi người tìm trở lại nhiệt tình của chư vị, tìm lại trạng thái tốt nhất của người tu luyện. Tôi thì nói đến đây, cảm ơn mọi người”.

Thực ra, dù chúng ta tu luyện trong nhiều năm, chỉ có tinh tấn tu luyện và làm mọi việc theo Đại Pháp, chúng ta mới có thể viên mãn và trở về cùng Sư phụ!

Xin từ bi chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp.

Tạ ơn Sư phụ. Cảm ơn các đồng tu!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/2/18/信师信法神奇显-整体配合威力大-270156.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/3/1/138334.html

Đăng ngày 11-04-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share