Bài viết của Thanh Vũ, một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-11-2012] Tôi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Từ một người chịu gánh nặng của đủ loại bệnh tật, tôi nhanh chóng đạt được một sức khoẻ tốt sau khi tu luyện. Ngay từ những ngày đầu, tôi đã dành rất nhiều thời gian để học các bài giảng, ghi nhớ chúng và cùng các học viên khác nói cho mọi người biết về môn tu luyện này. Kết quả là, tôi đã thiết lập được một nền tảng rất vững chắc cho con đường tu luyện trong tương lai của mình.

Mở và thiết lập một môi trường tốt hơn

Khi cuộc bức hại Đại Pháp bắt đầu vào năm 1999, tôi đã đi đến Quảng trường Thiên An Môn để phản đối quyết định trái pháp luật của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi đã bị giam giữ trong một tháng. Sau đó, tôi bị bỏ tù, bị tống tiền, và nhà của tôi cũng bị đột kích rất nhiều lần. Chồng tôi chịu nhiều áp lực đe doạ từ phía các cơ quan chính quyền khiến cho anh ấy cảm thấy cuộc sống gia đình bị đảo lộn và quyết định đứng về phe của ĐCSTQ. Anh ấy mang đến cho tôi đủ loại khổ nạn như đánh đập, la mắng, đe doạ để đòi ly hôn với tôi.

Tại thời điểm đó, các quan chức thường đến nhà tôi để “nói chuyện” với tôi. Họ thậm chí còn đi theo tôi khi tôi đi chợ, và đứng “canh giữ” bên ngoài nhà tôi vào ban đêm. Họ cũng gọi điện để quấy rối tôi. Mẹ chồng tôi và những thành viên khác trong gia đình luôn canh chừng tôi và ngăn tôi liên lạc với các học viên khác.

Tôi cảm thấy cực kỳ ngột ngạt. Nhưng trong tâm tôi, tôi vẫn có một niệm: Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tà ác sẽ không bao giờ có thể lay chuyển được đức tin của tôi.

Để giúp mọi người có thể hiểu được sự thật về Pháp Luân Công, tôi đã làm các băng rôn và các tờ rơi để nói về cuộc bức hại. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng có điều gì đó không đúng, vì thực tế là tôi liên tục bị theo dõi trong khi tôi đang giảng chân tướng cho mọi người.

Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ có kể một câu chuyện về việc Phật Thích Ca Mâu Ni yêu cầu đệ tử của mình đi dọn sạch bồn tắm như thế nào. Chúng ta là đệ tử của Phật Chủ, vì vậy phải giải quyết những tình huống như thế này với chính niệm. Tôi tuyệt đối không thể cho phép việc tu luyện và cuộc sống hàng ngày của mình bị can nhiễu như vậy được. Vì thế, nếu ai đó đến quấy rối tôi, tôi sẽ đi đến nhà họ và nói với họ sự thật.

Đầu tiên tôi đến thăm nhà của chủ tịch hội phụ nữ để giảng chân tướng về cuộc bức hại. Tôi giải thích tất cả mọi việc, từ sự kiện xảy ra vào ngày 25 tháng 04 đến việc Đại Pháp đã được toàn thế giới công nhận như thế nào, cũng như lý do tại sao băng đảng tà ác của Giang Trạch Dân bức hại Pháp Luân Công. Tôi dành cả buổi chiều để nói chuyện với bà ấy. Cuối cùng thì bà ấy cũng hiểu ra và từ đó trở đi không bao giờ quấy rối tôi nữa.

Sau đó, tôi đã đi đến gặp các thành viên của uỷ ban xã để nói cho họ biết sự thật. Họ nói rằng họ sẽ không bao giờ làm những điều xấu xa đó nữa.

Một lần nọ, trong khi đi tản bộ, tôi bất ngờ đi ngang qua một người đã từng gọi điện quấy rối và đe doạ gia đình tôi. Tôi hỏi anh ta: “Tại sao anh cứ gọi điện đến nhà tôi hoài vậy? Chồng tôi là người yếu bóng vía. Nếu anh cứ doạ nạt làm chồng tôi sợ chết khiếp như vậy, thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm?” Mặt anh ta đỏ lên và nói rằng: “Là người ta yêu cầu tôi gọi cho cô.” Tôi đáp lại: “Anh vẫn chưa biết học viên Pháp Luân Công là những người như thế nào đúng không? Làm những việc xấu như vậy không tốt cho anh đâu?” Anh ấy trả lời: “Tôi hiểu.” Từ đó trở đi, anh ấy không còn gọi điện quấy rối chúng tôi nữa.

Một lần khác, khi tôi vừa về đến nhà, thì có người đến bảo tôi lên uỷ ban xã để gặp phó chủ tịch thị trấn. Bà ấy hỏi tôi: “Tôi nhìn thấy cô khi tôi đang lái xe trong thành phố. Cô đang làm gì ở đó?” Tôi đáp: “Bà lấy quyền gì để giới hạn quyền tự do của tôi? Không phải tất cả mọi người đều có người thân, bạn bè, đồng nghiệp để gặp gỡ sao?” Sau đó, người này cũng đã hiểu được sự thật.

Cứu người

Tôi đã dùng rất nhiều phương pháp khác nhau để cứu người. Tôi phân phát tài liệu, gửi tin nhắn, viết thư, tặng DVD Thần Vận, khuyến khích mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, và nhiều việc khác nữa. Trên đường đi, đôi khi tôi cũng gặp phải những tình huống khó khăn, nhưng với sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi luôn bình an vô sự.

Tôi nhớ có một lần nọ khi tôi cùng một đồng tu đi đến một ngôi làng cách thành phố chúng tôi khoảng 30 dặm để giảng chân tướng. Chúng tôi gặp phải một người đàn ông lớn tuổi đang làm việc ngoài đồng. Tôi hỏi ông: “Này ông ơi, ông đang bận à? Chúng tôi muốn nói với ông vài điều.” Trước khi tôi có thể nói thêm, ông ấy đã cắt lời: “Tôi biết rồi, cô đến đây để mang điều may mắn cho tôi.”

Với suy nghĩ đó, ông ấy trở nên phấn chấn đến mức bắt đầu vỗ tay, và nhảy nhót như một đứa trẻ, “Tôi đã được cứu, tôi đã được cứu, cuối cùng thì tôi đã được cứu!” Tôi hỏi ông liệu có phải ai đó đã từng giảng chân tướng cho ông trước đây không, nhưng ông trả lời rằng: “Chưa có ai nói với tôi cả, và tôi là người mù chữ. Đó là phần biết của tôi đã hiểu ra.”

Qua cuộc nói chuyện, chúng tôi phát hiện ra rằng người đàn ông lớn tuổi này dường như có khả năng nhìn thấy trước sự việc. Ông biết về rất nhiều chuyện sẽ xảy ra trong tương lai. Ông cũng sử dụng tên thật của mình để thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Một đêm, tôi đi ra ngoài một mình với một số tài liệu và băng rôn trên tay. Tôi treo băng rôn lên giữa hai cái cây dọc theo một con đường ở tỉnh. Tôi vẫn còn một số tài liệu để phân phát, nhưng sau đó tôi nghe thấy một tiếng ồn phía sau lưng.

Quay lại, tôi nhìn thấy có một chiếc xe hơi đang bám theo tôi. Tôi càng bước nhanh bao nhiêu thì chiếc xe chạy theo sau tôi nhanh bấy nhiêu. Khi tôi gần đến góc đường thì chiếc xe bất ngờ tăng tốc và đỗ lại phía bên phải của tôi, ngay phía trước tôi. Tôi vẫn giữ bình tĩnh.

Một ý tưởng từ Chuyển Pháp Luân nổi lên trong tâm trí tôi về việc pháp luật quản các vấn đề của người thường như thế nào, và việc đó không có gì sai cả. Tôi nghĩ rằng chúng ta ở trên các sinh mệnh bình thường và đang làm những việc thuận theo nguyên lý vĩ đại của vũ trụ; không ai có thể đụng đến chúng ta.

Bỗng nhiên, như thể có một sức mạnh nào đó đã giữ chiếc xe lại. Tôi đi ngang qua nó và tiến thẳng về nhà. Khi tôi quay lưng nhìn lại, chiếc xe đã chuyển bánh theo một hướng khác.

Trong quá trình cứu người, chúng ta sẽ gặp phải đủ loại hạng người. Môt lần nọ khi tôi đang giảng chân tướng ở bên ngoài một trung tâm mua sắm lớn trong tỉnh, có một phụ nữ bước ra từ trung tâm mua sắm và đi thẳng. Tôi bước nhanh đến phía cô ấy và nói: “Hãy nhận lấy đĩa VCD này, nó rất thú vị.”

Cô ấy bắt đầu la hét như thể bị giật mình: “Pháp Luân Công đang truyền bá những điều như thế này giữa thanh thiên bạch nhật! Cô có biết là cô đang nói chuyện với ai không?” Sau đó tôi biết rằng người phụ nữ này không phải là một người bình thường.

Tôi lập tức trấn tĩnh lại, và mỉm cười với cô ấy, sau đó nói rằng: “Cho dù cô làm nghề gì đi nữa, tôi biết rằng cô là một người tốt. Người tốt nên biết sự thật về Pháp Luân Công và đảm bảo một tương lai tốt đẹp cho chính mình.” Thái độ của cô ấy thay đổi ngay lập tức. Không chỉ ngừng la hét mà cô ấy còn mỉm cười nói: “Vậy hãy đưa cho tôi một đĩa!”

Tháo xuống những áp phích vu khống

Một ngày nọ, những áp phích vu khống Đại Pháp đầu độc tâm trí mọi người được treo trên cửa sổ chốt canh gác của một khu dân cư trong thị xã chúng tôi.

Một số học viên trong nhóm học Pháp của chúng tôi đã quyết định tháo những áp phích đó xuống, trong khi những học viên còn lại trong nhóm sẽ hỗ trợ bằng việc phát chính niệm từ cự ly gần. Họ sẽ phát chính niệm để giữ chân những nhân viên bảo vệ và để đảm bảo rằng camera an ninh sẽ chỉ có thể ghi hình người thường chứ không thể ghi hình các học viên.

Buổi chiều ngày kế tiếp, chúng tôi lái xe máy tới khu phức hợp. Tôi cảm thấy môi trường xung quanh chúng tôi trở nên rất yên tĩnh, không có một bóng người qua lại. Hai chúng tôi bước vào thật nhanh, tháo những tấm áp phích xuống, rồi rời đi. Sau đó, chúng tôi tiêu huỷ chúng.

Trên thực tế, không có gì xảy ra một cách ngẫu nhiên trên con đường tu luyện của chúng ta. Tất cả tuỳ thuộc vào việc những đệ tử chúng ta nhìn nhận những tình huống này với quan niệm của người thường hay bằng chính niệm. Chúng ta chỉ có thể có mong muốn làm một việc gì đó, còn Sư phụ mới là người thật sự chăm lo tất cả mọi thứ.

Trên đường trở về nhà mình, tôi đột nhiên cảm thấy đau buốt, như thể có một vật gì đó đâm vào ngực và lưng tôi. Khi tôi về gần tới chỗ rẽ phía trước nhà mình, mặc dù nó là một ngày yên ả và lặng gió, nhưng bất ngờ có một cơn gió lớn xoáy lên từ mặt đất. Cơn lốc cao khoảng 4-5 tầng lầu, cuốn đi rất nhiều bụi và rác.

Có một bóng đen lao về phía tôi từ trong đám bụi ma quỷ. Tôi không kịp tránh nó, nhưng chính lúc tôi sắp bị nhấn chìm, khẩu quyết phát chính niệm của Sư phụ chợt lóe lên trong tâm trí tôi: “Pháp Chính càn khôn, tà ác toàn diệt.” Ngay lập tức, hình dạng màu đen co lại và phóng về phía nam.

Mặc dù những điều này có vẻ rất đơn giản, biểu hiện của chúng trong một không gian khác là một trận chiến lớn giữa thiện và ác. Các sinh mệnh tà ác và lạn quỷ không sẵn sàng để bị huỷ diệt và đã tung một cuộc đối đầu cuối cùng. Nhưng khi họ đối diện với các đệ tử Đại Pháp chân chính, họ chẳng là gì cả và chỉ có thể bị huỷ diệt.

Đừng để bị cuốn vào các chấp trước nơi thế tục

Tôi vẫn còn nhiều phương diện cần phải sửa đổi trong tu luyện của mình, và tôi cũng có những xung đột với các học viên khác khi chúng tôi cùng nhau làm các hạng mục. Rất nhiều chấp trước đã nổi lên bề mặt, đặc biệt là khi tôi làm các hoạt động chứng thực Pháp với các học viên nam. Theo thời gian, có một số học viên bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau về đủ thứ và thậm chí còn bắt đầu nói về các mối quan hệ nam nữ.

Lúc đầu, tôi thật sự ghét các học viên nói những chuyện như vậy, và tâm tôi không thể giữ được bình tĩnh. Sau đó, qua việc học Pháp và hướng nội, tôi đã nâng cao tâm tính của mình và không còn bực bội những học viên này nữa.

Tôi nhận ra rằng tôi chỉ muốn lắng nghe những góp ý nhẹ nhàng và nếu không thì tôi không muốn lắng nghe. Thực tế là tôi đã bị chấp trước vào những góp ý nhẹ nhàng của họ, điều đó chứng minh rằng tôi vẫn chưa trưởng thành trong tu luyện của mình. Tôi rất biết ơn những học viên đã cho tôi cơ hội để đề cao tâm tính. Nó đã giúp tôi đánh giá đúng hơn việc tu luyện là nghiêm túc đến nhường nào.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/3/凭一个“信”字在修炼中走向成熟-264938.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/3/13/138494.html

Đăng ngày 30-03-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share