Bài viết của Ngộ Mai, đệ tử Đại Pháp Đại lục

Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

[MINH HUỆ 17-12-2012] Tôi là một điều phối viên địa phương và do biết nhiều học viên, tôi thường phát các thông báo, ví dụ nhắc nhở về thời gian phát chính niệm tại địa phương, phân phối tài liệu, v.v. Khi tôi trao đổi hoặc nói chuyện với các đồng tu, rất hiếm khi có người phản đối, nhiều học viên không đồng ý nhưng không ai nói thẳng với tôi, thường đều là sau đó mới truyền đến tai tôi.

Chẳng hạn, có đồng tu là dì Vương, khi lần đầu tôi đến nhà bà, tôi không thể bước vào vì trong sân nhà bà đầy phân động vật. Trong nhà bà có mèo, chó, dê và gà. Rất nhiều lần tôi đã nói rằng bà không nên nuôi động vật và Sư phụ đã nhắc tới vấn đề này trong các kinh văn. Nhưng bà nghe tai này để lọt sang tai kia.

Tôi thường xuyên rất giận dữ và to tiếng với bà mà không suy xét đến cảm nhận của bà. Trong vòng ba đến bốn năm tôi liên tục quở trách nhưng dì Vương không có một chút cải biến. Tôi luôn cho mình là đúng và có trách nhiệm với đồng tu. Sau này, dì Vương nói với em gái tôi rằng tôi đã quá cực đoan, tôi bỗng nhận ra rằng mình đã làm tổn thương bà. Tôi đã thuận theo quan niệm tự kỉ và không có thiện tâm, không thực hiện được tiêu chuẩn của Pháp thì tất nhiên, kết quả sẽ ngược lại với những gì tôi mong muốn.

Việc này xảy ra rất lâu rồi nhưng chấp trước này tôi mới chỉ xả bỏ ở bề mặt, tôi đã không đào sâu tận gốc rễ của vấn đề.

Giúp đỡ một đồng tu hiểu được thiếu sót

Một buổi tối tháng Bảy, sau khi mọi người đều rời khỏi nhóm họp Pháp, chỉ có học viên Vương ở lại. Bà bảo muốn nói chuyện với tôi. Bà Vương học Pháp rất tinh tấn, hiểu thấu Pháp lý, và bà làm ba việc rất tốt. Bà nói rằng bà sắp chuyển đi và có chuyện muốn nói với tôi. Bà sợ rằng tôi sẽ không tiếp thụ được nhưng cũng lo lắng nếu không ai nói, nó sẽ trở thành một vấn đề lớn. Tôi bảo bà cứ nói và tôi có thể tiếp thụ được.

Bà nói gần đây có ba đồng tu đã nhắc đến những thiếu sót của tôi. Tôi không nhớ chính xác những gì bà nói, nhưng chúng đều thiếu sót và toàn là khuyết điểm, ví dụ như tôi không phát chính niệm để hỗ trợ đồng tu khi họ giảng chân tướng, tôi không tham gia một hạng mục mới, v.v. Lúc bấy giờ tâm tôi chấn động mạnh mẽ, cảm thấy ủy khuất, bất bình, kích động cùng cực. Tôi cố gắng khống chế những cảm xúc này và khống chế bản thân. Tôi biết mình nhất định có vấn đề, tôi suy xét một cách bình tĩnh, nhất định mình đã mắc lỗi. Tại sao ba đồng tu lại nói chuyện về tôi? Tôi cố gắng kiềm chế tâm mình, dùng Pháp và chính niệm để suy xét về vấn đề.

Phóng hạ tự ngã

Sáng hôm sau tôi xem video “Giảng Pháp cho học viên Úc châu”. Tôi biết rằng chỉ có Pháp của Sư phụ mớ có thể đả khai nút thắt trong tâm tôi. Khi đang nghe Sư phụ giảng, tôi đột nhiên hiểu ra. Khi phối hợp tôi luôn kiên trì cách làm của mình. Tôi luôn cho rằng cách của tôi là tốt hơn và hiểu biết của tôi là đúng. Tôi yêu cầu người khác làm theo mình, và khi họ không làm theo, tôi không phối hợp nữa. Lối tư duy như thế này rất nguy hiểm. Tôi đã hiểu tại sao các đồng tu khác nói tôi có vấn đề. Tôi kiên trì vào việc mọi thứ phải làm theo cách của tôi và luôn tìm kiếm thiếu sót từ người khác. Hoàn toàn giống như văn hóa đảng, tôi đã không khoan dung và từ bi. Khi nhận ra sai sót của mình, tôi cảm tạ Sư phụ đã khổ tâm an bài và cảm thấy biết ơn đồng tu Vương đã chỉ rõ ra thiếu sót của tôi. Nếu không, vấn đề của tôi có thể ảnh hưởng đến nỗ lực của chỉnh thể và gây ra chia rẽ giữa các học viên.

Từ đó, tôi cố gắng lắng nghe những ý kiến của người khác, và không nhấn mạnh ý kiến của mình nữa. Tôi cố tĩnh tâm học Pháp và phóng hạ tự ngã. Tôi chính lại bản thân trong Đại Pháp và chứng thực Pháp thay cho việc chỉ suy nghĩ rằng ý kiến của mình là cao minh. Không có Đại Pháp chúng ta không là gì. Tôi có thể thấy rất nhiều ưu điểm từ người khác. Ví dụ như, đồng tu A luôn biết việc cứu người là rất khẩn cấp. Bà ra ngoài giảng chân tướng cứu người mỗi ngày; đồng tu B học Pháp tinh tấn và luôn hướng nội; v.v. Mỗi đồng tu đều có ưu điểm mà tôi có thể học hỏi. Tôi không còn tìm kiếm sai sót của người khác mà âm thầm phối hợp vô điều kiện với chỉnh thể, phối hợp với các đồng tu giảng chân tướng chứng thực Pháp cứu nhiều người hơn nữa.

Ngộ Pháp

Rất nhiều năm tu luyện trong Chính Pháp tôi mới học được cách hướng nội. Trước kia, tôi dùng Pháp để tu người khác. Tất cả thiếu sót tôi nhìn thấy ở người khác đều phản ánh những nhân tâm tồn tại ở bề mặt và tôi loại bỏ chúng. Tôi không chấp chước vào những cảm giác này và không bị động tâm. Mỗi người đều ngộ được những điều khác nhau trong Pháp, mỗi người có trạng thái tu luyện khác nhau và con đường khác nhau.

Bây giờ, khi tâm tôi cải biến, môi trường xung quanh tôi cũng cải biến.

Chúng ta hãy cùng tinh tấn đề cao và thăng tiến trong Pháp, bước đi trên con đường mà Sư phụ an bài, làm ba việc, buông bỏ tự ngã, đạt đến tiêu chuẩn của đệ tử Đại Pháp và cùng Sư phụ về nhà.

Cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ các đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/12/17/放下自我的心路历程-265117.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/3/24/138616.html

Đăng ngày 09-04-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share